Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1269

Nàng tự xưng là mình buôn bán lời.

Không biết, chính nàng đã sớm rơi vào bố cục của người khác.

“Sở đạo hữu, tính kế hay.”

“Không biết rốt cuộc ngươi là ai, họ Sở… Trong cực hoang có một vị đại năng

như vậy ư? Lão sư ngày xưa chỉ như vậy mà thôi, lặng yên không tiếng động

tính kế người ta.”

Nữ Oa cười khổ một tiếng.

Cuối cùng chỉ có thể chậm rãi thừa nhận, mình nợ Sở Duyên một nhân quả, bất

chợt bóng dáng cử động quay về Oa Hoàng Thiên.



Bên kia, Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh đưa tiễn Sở Duyên, hắn quay

trở về hư vô hỗn độn, chuẩn bị quay về Tiên giới.

Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh nhìn theo Sở Duyên rời đi.

Sau khi thấy Sở Duyên hoàn toàn rời đi, Tây Phương Nhị Thánh mới mở

miệng.

“Ba vị sư huynh, rốt cuộc người này là thần thánh phương nào? Vì sao các

ngươi kính sợ hắn như vậy.”

Chuẩn Đề tò mò hỏi.

“Không thể nói.”

Thái Thượng Lão Quân lắc đầu.

Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng lắc đầu, không nói gì.

Trái lại Thông Thiên giáo chủ, vẫn luôn nhìn về phía Sở Duyên rời đi.

“Sư huynh, cuối cùng ta cũng cảm nhận được, ta từng gặp Sở đạo hữu ở đâu

đó.”

Thông Thiên giáo chủ có chút khó hiểu.

“Sư đệ, ngươi và Sở đạo hữu không phải rất thân ư, cái gì mà từng gặp Sở đạo

hữu ở đâu?”

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn về phía Thông Thiên giáo chủ, hỏi.

“Không phải, lần này Sở đạo hữu không giống lần trước, không giống nhau?”

Thông Thiên giáo chủ sờ đầu, nhưng hắn ta không biết, rốt cuộc có chỗ nào

khác, nhưng mà hắn ta cảm thấy khác.

“Có khác hay không ta không rõ lắm, không nhìn kỹ, nhưng ta chỉ biết sư đệ, đệ

lại quên nói với Sở đạo hữu chuyện Tru Tiên Kiếm Trận.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn thản nhiên nói.

“Chuyện này… Sao ta có thể không biết xấu hổ mở miệng nói chuyện này, Tru

Tiên Kiếm Trận kia ở trên tay Sở đạo hữu, giết lung tung Hỗn Độn Ma Thần, ở

trên tay ta thì khúm núm, ta…”

Thông Thiên giáo chủ cũng rất bất đắc dĩ.

Hắn ta cũng cảm thấy mình chơi không rõ Tru Tiên Kiếm Trận…



Trường hà kiếm đạo.

Thần hồn của Tử Tô trở về, lập địa thành thánh, thánh uy khủng bố bao phủ

toàn bộ.

May mà Diệp Lạc phản ứng nhanh, ngăn chặn thánh uy của Tử Tô lại, nếu

không thì tao ương đã lớn hơn.

Ở Ẩn Thiên Đảo, trên quảng trường đại điện tông chủ.

Lúc này các đệ tử của Vô Đạo Tông tụ tập ở đây.

Bọn họ nhao nhao nhìn về bên tẩm điện của Tử Tô.

“Đây là thánh nhân sao, cảm giác thật cường đại.”

“Các ngươi có cảm nhận được không, thánh uy của thập sư muội đáng sợ hơn

thánh uy của tam sư huynh.”

“Ừm, cảm thấy cũng không kém uy thế thành thánh của đại sư huynh là bao.”

Các đệ tử của Vô Đạo Tông đều đang bàn luận.

Đối với những chuyện này, Diệp Lạc ở bên cạnh trái lại có vẻ hờ hững.

Nhưng Tô Càn Nguyên tức không chịu được, cái gì mà thánh uy đáng sợ hơn

hắn ta.

Nhưng mà Tô Càn Nguyên không tiện nói gì.

Đúng là như vậy.

Thánh uy của Tử Tô, đáng sợ hơn khi hắn ta thành thánh.

“Lão tam, đừng để ý những chuyện này, tư chất của thập sư muội đều cao hơn

đệ ta, cân cước của nàng đều đã vô cùng bất phàm.”

Diệp Lạc vỗ bả vai của Tô Càn Nguyên, bảo hắn ta đừng để ý chuyện này.

“Chính vì vấn đề cân cước, mới khiến chênh lệch lớn như thế sao?”

Tô Càn Nguyên sờ đầu.

“Cũng không phải tất cả là vậy, thập sư muội giống như có được truyền thừa vô

cùng đáng sợ, đây cũng là nguyên nhân khiến uy thế thành thánh khủng bố như

vậy.”

Diệp Lạc liếc mắt nhìn một cái nhìn ra được vấn đề.

Hắn ta thấy được rõ ràng.

Trên người Tử Tô có một loại truyền thừa rất cường đại.

Cũng chính vì loại truyền thừa này, mới khiến khí tức thành thánh của Tử Tô

cường đại như vậy.

“Sao ta không có loại truyền thừa này.”

Tô Càn Nguyên nói thầm.

“Đệ nên biết đủ đi, cơ duyên trên người đệ đã đủ nhiều?”

Diệp Lạc đều đã vô lực châm chọc.

Nghĩ hắn ta không nhìn ra được ư.

Trên người lão tam này có một đống cơ duyên.

Bằng không cũng không có khả năng dễ dàng thành thánh như vậy.

Nếu tính toán ra, hắn ta mới là người không có được cơ duyên nhất.

Toàn bộ dựa vào thiên tư của mình đắp lên.

Trong đám đệ tử của Vô Đạo Tông, hắn ta xui xẻo nhất.

Không đúng.

Hắn ta không phải là người xui xẻo nhất, xui xẻo nhất hẳn là Trương lão nhị

mới đúng, con hàng kia mới là con hàng xui xẻo chân chính.

Đã không có cơ duyên, còn không có thiên tư.

Không biết hiện giờ Trương lão nhị thế nào.

Hôm nào rảnh phải đi xem hắn ta mới được.

“Cũng đúng, cũng đúng.”

Tô Càn Nguyên nhớ tới những ý chí trên người mình, cũng xấu hổ nhếch miệng

cười.

“Được rồi, lúc này Tử Tô hẳn là đã hoàn thành đột phá, chúng ta qua đó xem

đi.”

Diệp Lạc xua tay, lúc này hắn ta chuẩn bị dẫn các đệ tử đi về bên kia.

Đương nhiên là đệ tử khác không từ chối, nhao nhao gật đầu, chuẩn bị đi theo

Diệp Lạc đi chúc mừng Tử Tô thành thánh
Bình Luận (0)
Comment