Trong đệ tử ký danh của Vô Đạo Tông hắn, lại có người như vậy sao?
Loại đệ tử này không thu làm môn hạ, vậy thì hết nói nổi.
“Lạc Nhi.”
Sở Duyên nhẹ giọng nói một câu.
Giọng nói của hắn truyền xuống.
Ngay sau đó, bóng người Diệp Lạc ở phía dưới di chuyển, đi tới vân đài.
“Đệ tử Diệp Lạc tham kiến sư tôn.”
“Sư tôn, có gì cần đệ tử làm sao?”
Diệp Lạc quay mặt về phía Sở Duyên, cung kính hành lễ.
Cho dù thành thánh, ở trước mặt Sở Duyên, hắn ta vẫn không có bất cứ ngạo
mạn nào.
“Đệ tử Diệp Đạo ở phía dưới, đợi luận võ kết thúc xong, đưa người này tới đại
điện, vi sư không tiếp tục xem nữa, đi về đại điện trước.”
Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, nhẹ giọng mở miệng.
“Vâng, sư tôn, nhưng mà sư tôn, kế tiếp còn hơn mười sư huynh đệ bọn ta so tài
luận võ, sư tôn không định ở lại nhìn xem sao?”
Diệp Lạc cúi đầu hỏi.
Đợi những đệ tử ký danh so tài xong, sẽ tới lượt đệ tử thân truyền bọn họ.
“Không cần, thứ hạng giữa các ngươi, ngươi hạng nhất, Tử Tô hạng hai, Tô Càn
Nguyên hạng ba, Đạm Đài Lạc Tuyết hạng bốn…”
Sở Duyên xua tay, nói ra bảng xếp hạng chiến lực của đệ tử Vô Đạo Tông.
Sau khi nói xong, bóng dáng hắn lóe lên, biến mất khỏi vân đài.
Diệp Lạc đứng tại chỗ ngây ngẩn cả người.
Sư tôn đều không cần nhìn bọn họ chiến đấu, đã biết thực lực của bọn họ thế
nào sao?
Hơn nữa thứ 15 và lão nhị đều không ở đây.
Diệp Lạc có chút không dám chắc chắn, sau khi Sở Duyên rời đi, hắn ta vẫn bảo
hơn mười đệ tử thân truyền cùng so tài một trận.
So tài cuối cùng, không thể nghi ngờ là ba thánh nhân đại chiến.
Đương nhiên là Diệp Lạc có thể dựa vào lực lượng nghiền áp, cường thế đoạt
hạng nhất.
Sau khi so tài kết thúc, chuyện khiến Diệp Lạc kinh ngạc đã xảy ra, thứ hạng
của đám đệ tử thân truyền Vô Đạo Tông, vậy mà giống y như lời sư tôn nói,
hoàn toàn giống y hệt.
Ngoại trừ lão nhị và thứ 15 không ở trong tông, thứ hạng khác đều nhất trí với
lời sư tôn…
…
Vô Đạo Tông, đại điện tông chủ.
Sở Duyên quay trở về nơi này, lẳng lặng chờ đợi Diệp Lạc dẫn đệ tử tên “Diệp
Đạo” tới.
Sau khi đợi một lát, Diệp Lạc dẫn người tới đây.
Trên đại điện, Diệp Lạc để đệ tử tên “Diệp Đạo” xuống, sau đó quay mặt về
phía Sở Duyên, cung kính hành lễ.
“Đệ tử Diệp Lạc bái kiến sư tôn.”
Chỉ thấy Diệp Lạc hành đại lễ lần nữa.
“Miễn lễ, Lạc Nhi ngươi còn chuyện gì không? Nếu như không còn chuyện
khác, có thể đi tu luyện.”
Sở Duyên nhẹ giọng nói.
Ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn về phía Diệp Đạo.
“Sư tôn, chuyện đó, đệ tử thực sự có vấn đề muốn hỏi.”
Diệp Lạc sờ đầu, có chút không biết nên hỏi thế nào.
“Hửm? Vấn đề sao? Lạc Nhi, ngươi ta là thầy trò, không cần che che giấu giấu,
có vấn đề gì cứ hỏi thẳng là được.”
Sở Duyên nhíu mày nói.
“Sư tôn, đệ tử muốn hỏi, người, sao người biết thứ hạng so tài của đám đệ tử?”
Diệp Lạc vô cùng tò mò hỏi.
Đối với chuyện này, hắn ta thực sự rất tò mò, rõ ràng sư tôn chưa từng thấy bọn
họ so tài với nhau, càng chưa từng khảo nghiệm sức chiến đấu của sư huynh đệ
bọn họ.
Vì sao lại biết thứ hạng so tài của sư huynh đệ bọn họ?
“Chuyện này ấy à? Vi sư là ai? Thân là sư tôn của các ngươi, nếu ngay cả chút
bản lĩnh đó cũng không có, vậy còn làm sư tôn làm gì?”
Sở Duyên cười thần bí.
Chuyện này hắn có thể nói, hắn dựa vào năng lực của thần quang biết được sao?
Sở Duyên nói như vậy, đương nhiên là Diệp Lạc không tiện hỏi cái gì, hắn ta sờ
đầu, chỉ có thể cáo lui rời đi.
Rất nhanh, trong đại điện tông chủ chỉ còn lại Sở Duyên và Diệp Đạo.
“Đệ tử Diệp Lạc bái kiến tổ sư!”
Diệp Đạo thấy trong điện vắng vẻ, bị Sở Duyên im lặng nhìn chằm chằm vào,
lập tức sợ hãi vội vàng quỳ xuống.
Hắn ta xưng hô với Sở Duyên là “tổ sư”.
Hiện giờ tông chủ của Vô Đạo Tông là Diệp Lạc.
Sở Duyên là tông chủ tiền nhiệm, hắn ta cảm thấy xưng là lão tông chủ, rất
không tôn kính.
Xưng hô Sở Duyên là sư tôn, hắn ta lại cảm thấy thân phận của mình không
xứng.
Cho nên hắn ta không biết nên xưng hô thế nào.
Cho nên chỉ có thể gọi Sở Duyên là “tổ sư”.
Ngụ ý, thủy tổ khai sơn.
“Ừm, đứng dậy đi, tên của ngươi là Diệp Đạo đúng không?”
Sở Duyên khẽ ừm.
Đối với phản ứng của Diệp Đạo, hắn vô cùng hài lòng, xem ra uy nghiêm của
hắn vẫn còn.
Lúc trước ở trên đài luận võ Diệp Đạo này thản nhiên hờ hững, ở trước mặt hắn
có vẻ sợ hãi như vậy.
Thực ra Sở Duyên không nghĩ sai chút nào.
Trên người quý danh thần quang đúng là có được loại uy nghiêm vô thượng.
Đám Diệp Lạc thường xuyên tiếp xúc còn đỡ, cảm nhận được không hề thân
thiết.
Nhưng loại lần đầu tiên tiếp xúc với Sở Duyên như Diệp Đạo, vậy thì đã khác.