Ở trong mắt bọn họ, Sở Duyên giống như thần, khiến trong lòng bọn họ sinh ra
sợ hãi, không khống chế nổi quỳ xuống.
“Vâng, đúng vậy, tổ sư, đệ tử tên là Diệp Đạo.”
Diệp Đạo vẫn quỳ trên đất.
Không phải hắn ta muốn, hắn ta đối mặt với Sở Duyên, áp lực kia quá lớn, căn
bản không phải hắn ta muốn là được.
“Diệp Đạo… Rất không tệ, tư chất của ngươi rất không tệ, có nguyện ý gia
nhập môn hạ của ta tu hành không?”
Sở Duyên trầm ngâm một lát, lộ ra tươi cười hỏi.
“Hả?”
Diệp Đạo bất chợt ngẩng đầu, có chút kinh ngạc.
Hắn ta nghe lầm sao?
Vị này, vị này tồn tại trong truyền thuyết, muốn nhận hắn ta làm đồ đệ?
Chuyện này, hắn ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?
“Sao thế? Ngươi không muốn à?”
Sở Duyên thấy đối phương mãi mà không trả lời, không khỏi nhíu mày hỏi.
“Không không không, nguyện ý, nguyện ý, đệ tử nguyện ý…”
Diệp Đạo vội vàng hoàn hồn, vội vàng nói.
“Nguyện ý thì được, đệ tử của Vô Đạo Tông chúng ta không cần quỳ, ngươi
đứng dậy trước đi.”
Sở Duyên thấy Diệp Đạo vẫn quỳ trên đất, có chút không vui mở miệng nói.
“Tổ, tổ sư, đệ tử cũng không muốn, uy áp của tổ sư quá mạnh, đệ tử không thể
đứng dậy…”
Diệp Đạo kìm nén tới mức đỏ mặt, hắn ta rất muốn đứng dậy, nhưng căn bản
không làm được.
Lúc này hắn ta bị đè nặng, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Căn bản không phải chuyện hắn ta có nguyện ý hay không.
“Ngươi…”
Sở Duyên cũng phát hiện vấn đề, hắn hơi xấu hổ.
Hắn vung tay lên, triệt tiêu tất cả uy áp trên người hắn.
Thu liễm lại toàn bộ khí tức.
Sau đó nhẹ nhàng vẫy tay về bên Diệp Đạo, lấy lực lượng của thần quang nhẹ
nhàng đỡ Diệp Đạo dậy.
“Đa tạ tổ sư!”
Diệp Đạo vội vàng mở miệng.
“Không cần gọi ta là tổ sư, có thể gọi ta là sư tôn, ngươi đã nhập làm môn hạ
của vi sư, dựa theo bối phận, vậy ngươi là đệ tử thứ 17, như vậy ngươi hiểu
chưa?”
Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, bình tĩnh thản nhiên mở
miệng.
“Sư, sư tôn, đệ tử đã hiểu.”
Diệp Đạo cúi đầu, đáp.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy đệ tử này
rất ngoan.
Tư chất cường đại, lại ngoan ngoãn, không tệ không tệ, là đệ tử giỏi.
Hắn vừa nghĩ tới đây, chậm rãi rời khỏi đệm hương bồ.
Đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Đạo, dừng chân một lát.
Một lát sau, lại tiếp tục đi về trước.
Đi mấy bước đi tới cửa đại điện tông chủ, hắn ngẩng đầu nhìn ngoài điện, môi
khẽ mở, chậm rãi mở miệng.
“Hiện giờ Vô Đạo Tông phân chia thành nội môn và ngoại môn, ngoại môn nói
thẳng ra là một đám đệ tử ký danh, vi sư thậm chí chưa từng tận mắt gặp bọn
họ, nhưng nội môn thì khác.”
“Đệ tử nội môn đều là đệ tử thân truyền của vi sư, mỗi một đệ tử đều vô cùng
quan trọng, ở trong nội môn vi sư không có quy củ khác, nhưng có một điều,
các ngươi không thể đồng môn tương tàn.”
“Quy củ nội môn chỉ có một điều như vậy, đây là tất cả đệ tử nội môn đều phải
tuân thủ, nếu có người vi phạm, cho dù trốn tới chân trời góc biển, vi sư sẽ đích
thân trấn giết, Đạo Nhi, ngươi hiểu rõ không?”
Chỉ nghe giọng nói của Sở Duyên thản nhiên nói như vậy.
Giọng nói vừa mới vang lên xong, hắn bất chợt xoay người nhìn về phía Diệp
Đạo.
Trong đôi mắt mang theo sắc bén thấm vào lòng người.
“Sư tôn, đệ tử đã rõ!”
Diệp Đạo mở miệng đáp.
Hắn ta trả lời, đồng thời trong lòng vô cùng chua xót.
Hắn ta rất muốn hỏi Sở Duyên, hắn ta đồng môn tương tàn thế nào, hắn ta chỉ là
một Địa Tiên nho nhỏ.
Đám sư huynh sư tỷ của hắn ta, lợi hại đều đã là thánh nhân, kém nhất cũng có
thể một hơi giết hắn ta.
Nhưng hắn ta không dám hỏi, chỉ có thể thành thật trả lời đã rõ.
“Đã rõ thì tốt, trước khi chính thức gia nhập làm môn hạ của vi sư, vi sư muốn
hỏi ngươi, ngươi muốn tu đạo gì…”
Sau khi Sở Duyên nói xong, thì ngây ngẩn cả người.
Lại phạm phải bệnh cũ.
Lại muốn khúc dạo đầu lừa gạt một lát.
Hắn vội vàng lắc đầu.
Đây là dạy đồ đệ có tiếng cũng có miếng, không phải lừa gạt.
“Thôi, ngươi ở bên cạnh vi sư đi, vi sư giảng đạo cho ngươi, ngươi nghe đạo là
được.”
Sở Duyên cảm thấy phải dùng phương thức giảng đạo, để dạy bảo đệ tử nhỏ
nhất này.
Chỉ có giảng đạo mới có tác dụng nhất.
Tư chất của đệ tử này cường đại như vậy, ở dưới nâng đỡ của hắn, biến cường
cũng sẽ rất nhanh.
“Vâng, sư tôn.”
Diệp Đạo đâu dám từ chối, chỉ có thể thành thật gật đầu, đồng ý.
Nhìn thấy tiểu đệ tử này nghe lời như vậy, Sở Duyên cũng cười hài lòng.
Dạy phế đệ tử hắn không được, dạy thành tài, không phải có tay là được sao?
…
Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ trong nháy mắt, gần một năm trôi qua.
Trong cực hoang, trong Tiên giới, trong trường hà kiếm đạo, đều không có
chuyện lớn gì xảy ra, vô cùng yên tĩnh.
Cực hoang vẫn yên tĩnh trước sau như một, trên cơ bản không có xung đột gì
xảy ra.
Đại kiếp nạn ở Tiên giới vẫn thôi diễn.