Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1274

Trong trường hà kiếm đạo, Vô Đạo Tông ở xu thế không ngừng phát triển, các

đệ tử đều cố gắng tu luyện.



Ngày này, Vô Đạo Tông, trong đại điện tông chủ.

Sở Duyên mở quý danh thần quang, vẫn đang giảng đạo cho Diệp Đạo như cũ.

Hắn đã giảng đạo hơn một năm.

Ngoại trừ thỉnh thoảng đến chỗ quý danh Thiên Đạo lượn một vòng xong, trên

cơ bản đều ở bên quý danh thần quang, tiến hành giảng đạo cho Diệp Đạo.

Chẳng qua theo hắn giảng đạo, hắn càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi.

Đệ tử Diệp Đạo này, có chút khiến hắn thất vọng.

Hắn giảng đạo hơn một năm, hình như…

Hình như không có tác dụng gì?

Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, hơi nâng mắt nhìn Diệp Đạo

nghe đạo ở phía dưới.

Hắn khẽ than nhẹ một tiếng.

Hắn lập tức từ bên tiểu hiệu thần quang, triệu tập hiện trạng nhân vật, tiến hành

xem xét.

[Đại đệ tử Diệp Lạc của ngươi dốc lòng tu hành, đạo hạnh phình to.]

[Nhị đệ tử Trương Hàn của ngươi cắn nuốt thiên tài địa bảo, đạo hạnh tăng lên]

x24.563.

[Tam đệ tử Tô Càn Nguyên của ngươi dốc lòng luyện thể, đạo hạnh phình to.]

[Tứ đệ tử Đạm Đài Lạc Tuyết của ngươi dốc lòng tu hành, đạo hạnh phình to.]

[Ngũ đệ tử của ngươi…]



[Đệ tử thứ 15 Thao Thế của ngươi cắn nuốt thiên tài địa bảo, đạo hạnh phình to]

x546.135.

[Đệ tử thứ 16 Trần Quân của ngươi dốc lòng ngộ đạo, đạo hạnh phình to.]

[Đệ tử thứ 17 Diệp Đạo của ngươi nghe đạo âm của ngươi, chưa có thu hoạch.]

[Đệ tử thứ 17 Diệp Đạo của ngươi nghe đạo âm của ngươi, ngộ đạo không có

kết quả.]

[Đệ tử thứ 17 của ngươi tâm tính xốc nổi, đạo hạnh hạ thấp.]



Nhìn hiện trạng nhân vật, Sở Duyên đã tê rần.

Các đệ tử đều tốt hơn, chỉ riêng đệ tử thứ 17 hắn dụng tâm dạy nhất, vậy mà

không mạnh lên chút nào.

Trái lại còn đang hạ thấp.

Chuyện này không phải lần một lần hai.

Mà luôn như vậy.

Gần một năm nay, đệ tử thứ 17 này, vậy mà dạy thế nào đều không được.

Chuyện này khiến Sở Duyên đều đã sững sờ.

“Haizz.”

Sở Duyên thở dài một hơi.

Đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc dạy một đệ tử mới, không ngờ tới vậy mà

dạy thành như vậy.

Sở Duyên nhìn Diệp Đạo phía dưới, không dừng lại giảng đạo, vẫn duy trì

giảng đạo, đồng thời im lặng mở “bảng xếp hạng chiến lực của đệ tử Vô Đạo

Tông”.

[Bảng xếp hạng chiến lực của đệ tử Vô Đạo Tông.]

[Hạng nhất: Diệp Lạc (thánh nhân).]

[Hạng hai: Tử Tô (thánh nhân).]

[Hạng ba: Tô Càn Nguyên (thánh nhân).]

[Hạng tư: Đạm Đài Lạc Tuyết (chuẩn thánh).]

[Hạng năm: Thao Thế (chuẩn thánh).]

[Hạng sáu: Ngải Tình (Đại La Kim Tiên).]



[Hạng 10: Hoa Thần Y (Đại La Kim Tiên).]

[Hạng 11: Lâm Mạc (Đại La Kim Tiên).]



[Hạng 15: Trương Hàn (Thái Ất Kim Tiên).]

[Hạng 16: Trần Quân (Thái Ất Kim Tiên).]

[Hạng 17: Diệp Đạo (Tán tiên).]



17 đệ tử, cấp bậc đều rất cao.

Ba vị thánh nhân, hai vị chuẩn thánh, chín vị Đại La Kim Tiên.

Còn có hai vị Thái Ất Kim Tiên.

Cấp bậc xem như Thiên Kiêu một phương.

Nhưng đệ tử thứ 17 này, là gì đây.

Sở Duyên ngoại trừ thở dài ra, vẫn là thở dài.

Hắn dạy bảo đệ tử thứ 17 này suốt một năm.

Trong một năm này, đệ tử thứ 17 này từ Địa Tiên thành công xuống tán tiên.

Tiên nhân chi cảnh, nhập môn là tán tiên, lên trên là Địa Tiên, Thiên Tiên, Chân

Tiên…

Càng tu càng hạ thấp.

Sở Duyên thực sự không biết nên nói gì mới phải.

Hắn muốn dạy phế đệ tử, trái lại đều thành tài.

Bây giờ hắn muốn dạy đệ tử thành tài, ngược lại có xu thế dạy phế?

Chuyện này tính là gì?

Trong lòng Sở Duyên dâng lên vô số ý nghĩ.

Hắn cúi đầu nhìn Diệp Đạo, chậm rãi dừng giảng đạo.

Theo hắn dừng giảng đạo, Diệp Đạo cũng chậm rãi tỉnh lại.

“Sư, sư tôn.”

Diệp Đạo ngẩng đầu nhìn Sở Duyên, trong mắt tràn ngập xấu hổ.

Đương nhiên là hắn ta cũng biết mình tu hành không được tốt.

“Ừm, vi sư giảng đạo cho ngươi đã hơn một năm, vi sư có chuyện khác cần xử

lý, ngươi tạm đi tìm một tẩm điện tu hành trước, đợi vi sư xong việc trở lại tiếp

tục giảng đạo cho ngươi.”

Sở Duyên chậm rãi mở miệng.

Hắn đã chậm trễ nhiều thời gian ở chỗ Diệp Đạo, phải về bên quý danh Thiên

Đạo mới được.

Tuy hắn cảm thấy thất vọng với Diệp Đạo, nhưng không nghĩ tới từ bỏ Diệp

Đạo, cho dù thế nào cũng là đệ tử của hắn, đập bể tài nguyên cũng phải đập bể

thành tài mới được.

“Vâng, sư tôn.”

Diệp Đạo đâu dám nói gì, cung kính quỳ xuống đất, dập đầu với Sở Duyên sau

đó rời đi.

Nhìn trong điện trống không, Sở Duyên thở dài lần hai.

Ngay sau đó hắn gọi Diệp Lạc tới, dặn dò đại đệ tử chiếu cố Diệp Đạo thật tốt,

lại dặn dò một chuyện, mới chuyển tinh thần tới bên quý danh Thiên Đạo.



Cùng lúc đó, ở trong Thiên Thổ.

Trương Hàn và bốn Thiên Kiêu khác cũng đang tu hành.

Cuộc sống của bọn họ vô cùng đơn giản, thôn phệ thiên tài địa bảo, tu luyện,

thôn phệ thiên tài địa bảo, tu luyện…
Bình Luận (0)
Comment