May mà có thần quang che giấu, mới không nhìn ra vẻ mặt hắn.
Không có biện pháp, hắn thực sự quá kinh hãi.
Thiên Đạo Tiên giới phái ra năm vị thánh nhân.
Ngoại trừ lão nhị và số 15, ba người khác, cũng nằm bên bọn họ?
Cừ thật.
Hắn nói thẳng cừ thật.
Sở Duyên không dám tưởng tượng, khi Thiên Đạo Tiên giới biết được năm
người mà hắn ta thu nhận, tất cả đều là người của hắn, sẽ có biểu cảm gì.
Lão nhị này, đúng là rất ưu tú.
Quả nhiên thả lão nhị ra ngoài, là một chuyện vô cùng chính xác.
Ở trong tông, luôn đâm sau lưng hắn.
Thả ra ngoài tông là được, đâm sau lưng người khác!
Một bước cờ này của hắn, quả nhiên là đánh tuyệt không thể tả.
“Hàn Nhi, ngươi làm rất khá.”
“Bây giờ ngươi còn cần trợ giúp gì không?”
Sở Duyên dùng ánh mắt vô cùng nhu hòa nhìn về phía Trương Hàn, nhẹ giọng
hỏi.
Đã có nằm vùng.
Vậy thì nên lợi dụng thật tốt, không vội ngả bài.
Đợi khi quyết chiến với Thiên Đạo Tiên giới, lại ngả bài.
Đến lúc đó nhất định sẽ rất vui.
Thiên Đạo Tiên giới biết rõ, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.
“Sư tôn, đệ tử đúng là cần trợ giúp, không biết sư tôn có biện pháp diệt Thanh
Thiên thánh nhân kia hay không? Như vậy sẽ thuận tiện cho các đệ tử có thể lên
cao hơn.”
Trương Hàn cũng không khách sáo, nói ra những lời như vậy.
“Diệt Thanh Thiên thánh nhân sao? Chuyện này cứ giao cho vi sư, nhưng mà
cần các ngươi phối hợp, lừa gạt Thanh Thiên thánh nhân tới Đông Thần Châu
hoặc Bắc Tiên Châu, ít nhất cũng cần phải lừa hắn ta tới vùng đất giáp ranh,
như vậy vi sư mới có thể ra tay, tru sát.”
Sở Duyên gật đầu, nói như vậy.
Chỉ cần lừa gạt tới vùng đất giáp ranh, hắn mới có thể trực tiếp ra tay, trấn giết.
Nếu ở trong Nam Thiên Châu hoặc Tây Hành Châu, tốc độ Thiên Đạo Tiên giới
phát hiện sẽ rất nhanh, hắn căn bản không thể tru sát Thanh Thiên thánh nhân
dưới mí mắt của Thiên Đạo Tiên giới.
“Việc này đơn giản! Nhưng mà ta cần Từ Ngự trợ giúp một chút…”
Trương Hàn chậm rãi mở miệng, nói ra ý nghĩ của mình.
Hắn ta muốn bố trí một ván cờ, chôn giết Thanh Thiên thánh nhân, lấy hắn ta và
Từ Ngự làm mồi, câu Thanh Thiên thánh nhân…
….
Vùng đất bên cạnh Đông Thần Châu.
Một bóng người đứng ở đây.
Đây là một thiếu niên, thân hình cao lớn, mặc áo bào màu trắng, đôi mắt sáng
ngời nhìn bên ngoài Đông Thần Châu.
Hắn ta chính là Từ Ngự.
Phụng mệnh đi tới bên Tây Hành Châu.
Lúc này hắn ta đang chuẩn bị tới bên Tây Hành Châu.
“Lão tông chủ nói, bảo ta qua Tây Hành Châu phối hợp với nhị sư huynh, câu
Thanh Thiên thánh nhân đến Đông Thần Châu hoặc Bắc Tiên Châu…”
“Thanh Thiên thánh nhân bị tông chủ để mắt, dù sao cũng đáng chết.”
Từ Ngự nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hắn ta nhận được mệnh lệnh của Sở Duyên, đi tìm Thanh Thiên thánh nhân.
Hắn ta có thù oán với Thanh Thiên thánh nhân, chỉ cần dùng chút biện pháp,
trêu chọc Thanh Thiên thánh nhân tức giận, sau đó lại thuận thế dẫn tới Đông
Thần Châu hoặc Bắc Tiên Châu là được.
Với thực lực của hắn ta hiện giờ, đối phó Thanh Thiên thánh nhân tuy không
thể thắng, nhưng Thanh Thiên thánh nhân cũng tuyệt đối không thắng được hắn
ta.
Còn làm thế nào khiến Thanh Thiên thánh nhân đánh mất lý trí, đây là chuyện
của Trương Hàn, không liên quan tới hắn ta.
“Nghe theo lời tông chủ, hiện giờ Thanh Thiên thánh nhân ở phía bắc Tây Hành
Châu!”
Tâm niệm của Từ Ngự vừa động, nhìn về bên Tây Hành Châu.
Bước chân hắn ta chớp lóe, thi triển thân pháp, đi về bên Tây Hành Châu.
…
Cùng lúc đó.
Ở vùng đất phía bắc Tây Hành Châu.
Thanh Thiên thánh nhân thành lập một đạo quan ở trên một ngọn núi cao trong
đó.
Đạo quan này là nơi Thanh Thiên thánh nhân ở thường ngày.
Lúc này, Trương Hàn đang từ bên ngoài mà đến, tiến vào trong núi, bái phỏng
Thanh Thiên thánh nhân.
Đối với chuyện Trương Hàn tới bái phỏng, Thanh Thiên thánh nhân vô cùng
kinh ngạc, nhưng nhanh chóng hoàn hồn, nhiệt tình hoan nghênh hắn ta.
Hai người ngồi khoanh chân nói chuyện ở trong đạo quan.
“Chí thần thánh nhân, lần này ngươi tới là có chuyện gì? Không phải thực sự tới
bái phỏng ta đấy chứ?”
Thanh Thiên thánh nhân nhẹ giọng mở miệng hỏi.
Đối với Trương Hàn, gã ta không có bất cứ tư thái trên cao nhìn xuống gì, hoàn
toàn coi Trương Hàn như cùng cấp mà đối đãi.
Gã ta thấy được rõ, cho dù thiên phú của Trương Hàn yếu, nhưng cũng mạnh
hơn gã ta nhiều.
Tương lai có thể trở thành thánh nhân chân chính hay không, chuyện đó khó mà
nói, nhưng mạnh hơn gã ta là điều đương nhiên.
“Coi những lời ngươi nói kìa, ngày xưa là ngươi tới Đông Thần Châu tìm ta,
đây là ơn tri ngộ, sao ta có thể quên?”
“Hôm nay tiến đến, đơn thuần là thăm hỏi ngươi.”
Trương Hàn đứng dậy, cúi đầu với Thanh Thiên thánh nhân, trông vô cùng tôn
kính.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thanh Thiên thánh nhân sửng sốt rất lâu.
Nhìn Trương Hàn vô cùng thành khẩn trước mặt, hít sâu một hơi.