Trong lòng gã ta có chút kinh ngạc.
Không ngờ tới Trương Hàn này, vậy mà thực sự nhớ rõ “ơn tri ngộ”…
Hơn nữa còn nói thành khẩn như thế.
Trương Hàn này, trái lại là người cẩn thận.
Nhưng mà nói đi nói lại, Trương Hàn này có thái độ như vậy, có phải đại biểu
có thể tranh thủ một chút hay không?
Tranh thủ đến trận doanh của gã ta?
Tuy Trương Hàn này có thiên phú không tốt lắm, nhưng sau lưng người này có
quan hệ chặt chẽ với bốn người khác, nếu tranh thủ Trương Hàn, có phải đại
biểu có thể kéo năm thánh này tiến vào trận doanh của gã ta hay không?
Trong lòng Thanh Thiên thánh nhân dâng lên rất nhiều ý nghĩ.
Nếu sáu thánh dưới Thiên Đạo cùng đứng chung một mặt trận, như vậy ở trước
mặt Thiên Đạo Tiên giới, quyền nói chuyện sẽ cao hơn rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Thanh Thiên thánh nhân đã có ý nghĩ.
“Trương đạo hữu nói gì thế, ta chỉ phụng mệnh đi làm việc mà thôi, chưa nói tới
cái gì mà ơn tri ngộ.”
Thanh Thiên thánh nhân lộ ra tươi cười, mở miệng nói.
“Mặc kệ ngươi có nhận hay không, dù sao ta nhận, phần ơn tri ngộ này, Trương
Hàn ta luôn ghi nhớ trong lòng!”
Trương Hàn chắp tay cúi đầu nói.
“Không cần phải nói như vậy, tới đây, Trương đạo hữu, hiện giờ ngươi tu luyện
thế nào? Có cần trợ giúp gì…”
Thanh Thiên thánh nhân trở nên khí thế ngất trời, lôi kéo tay Trương Hàn, ân
cần thăm hỏi một trận.
Trương Hàn cũng bị nhiệt tình này làm cho hoảng sợ, nhưng hắn ta nhanh
chóng kịp phản ứng, đáp lại Thanh Thiên thánh nhân.
Hắn ta nói những lời vô nghĩa với Thanh Thiên thánh nhân một trận, lôi kéo
làm quen.
Thanh Thiên thánh nhân cũng có lòng tạo dựng quan hệ thân thiết hơn với
Trương Hàn.
Kết quả là, hai bọn họ nói chuyện một lát xong, đều cảm thấy “chỉ hận không
gặp nhau sớm”, còn thiếu kết bái ngay tại chỗ.
“Trương đạo hữu, ta thấy tu hành của ngươi…”
Thanh Thiên thánh nhân còn định nói một lúc, về vấn đề tu hành của Trương
Hàn.
Gã ta còn chưa kịp nói xong, đột nhiên trong lúc này, cả tòa đạo quan chấn động
mạnh một cái.
Thanh Thiên thánh nhân cau mày.
Trương Hàn thì lộ ra vui mừng. cuối cùng cũng đến.
“Từ Ngự đang ở đây, Thanh Thiên thánh nhân, hãy ra đây nhận lấy cái chết!”
Một tiếng hét to vang lên.
“Người này…”
Thanh Thiên thánh nhân lập tức hiểu rõ, đây là Từ Ngự tới trả thù.
Nhưng mà gã ta cảm thấy rất khó hiểu.
Chẳng lẽ Từ Ngự này lại chiến lực tăng vọt sao? Dám đến chỗ gã ta khiêu khích
gã ta?
Có lẽ đúng vậy, nếu không phải chiến lực tăng vọt, đâu dám hung hãn tới như
vậy.
Nhưng mà, bây giờ chỗ gã ta không chỉ có một mình gã ta.
Còn có Trương Hàn.
Chỉ cần Trương Hàn này liên thủ với gã ta, vậy Từ Ngự tuyệt đối không phải
đối thủ.
Nói không chừng còn có cơ hội giết được Từ Ngự.
Thanh Thiên thánh nhân vừa mới dời mắt nhìn về phía Trương Hàn.
Còn chưa kịp mở miệng, Trương Hàn đã mở miệng nói trước.
“Chỉ là một tiểu bối, cũng dám hung hãn như vậy, thực sự cho rằng Thanh
Thiên thánh nhân là trang trí sao? Với thực lực của ngươi, đương nhiên có thể
dễ dàng bắt được hắn ta, ngươi ra ngoài chiến đi, ta sẽ ở đây đợi ngươi trở về,
đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau luận đạo!”
Chỉ nghe Trương Hàn nói như vậy.
Thanh Thiên thánh nhân: “?”
Ngươi có ý gì?
Ngươi nói như vậy, ta còn không biết xấu hổ bảo ngươi ra tay sao?
Da mặt Thanh Thiên thánh nhân giật giật.
Gã ta cũng không nói gì thêm nữa.
Nghĩ một lát, chuẩn bị đi liên lạc với ba vị thánh nhân Tiên giới trấn thủ ở Tây
Hành Châu.
Gã ta còn chưa bắt đầu truyền âm, Trương Hàn ở bên cạnh lại nói thầm.
“Haizz, ta cũng muốn ra tay, nhưng mà đối phó với tiểu bối như vậy, nếu để trên
hai vị thánh nhân Tiên giới cùng ra tay, quả thực là mất sạch mặt mũi. Thanh
Thiên thánh nhân, ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ta nói linh tinh à?”
Trương Hàn nói thầm, ngẩng đầu, phát hiện Thanh Thiên thánh nhân đang nhìn
hắn ta, không khỏi bị dọa nhảy dựng lên.
“Không có không có, ngươi nói đúng, đối phó với một tiểu bối như vậy, mình ta
là đủ.”
Thanh Thiên thánh nhân hít sâu một hơi, không nhiều lời nữa, xoay người
chuẩn bị ra ngoài.
“Đợi một lát! Thanh Thiên thánh nhân, ta thấy trạng thái của ngươi không phải
rất tốt, nào, ngươi ăn viên đan dược này vào, đây là ta dùng bí thuật luyện chế
ra, có thể tăng thực lực lên một đoạn trong thời gian ngắn. Trạng thái của ngươi
hiện giờ không tốt, đúng lúc nên ăn viên đan dược này.”
Trương Hàn đột nhiên lấy một viên đan dược màu đen từ trong nhẫn trữ vật ra.
Viên đan dược này vừa được lấy ra, thì tỏa ra từng trận thần quang, sáng như
ngọc.
Viên đan dược này là Trương Hàn xin Sở Duyên, nói là đan dược, chẳng bằng
nói là một chút thần quang ngưng tụ thành đan.
Thần quang này dược Sở Duyên thêm hiệu quả tăng chiến lực, nhưng trong thần
quang, ẩn chứa kiếp khí rất lớn, có thể ảnh hưởng tới tâm trí người khác.
Đây cũng là một trong những kế hoạch của Trương Hàn.
Khiến Thanh Thiên thánh nhân thôn phục viên đan dược thần quang, nhiễu loạn
tâm trí!
“Thứ tốt!”