Thanh Thiên thánh nhân không biết nhiều như vậy, khi gã ta nhìn thấy đan dược
thần quang, cũng cảm nhận được bất phàm.
Gã ta không biết đây là thứ gì.
Nhưng mà bất phàm của thần quang.
Cho dù là ai cũng không nhìn ra được…
…
Trước đạo quan.
Hai tay Từ Ngự để sau lưng thả lỏng, nhìn đạo quan trước mặt hoàn toàn không
sợ.
Ở mặt ngoài hắn ta nhìn có vẻ bình thường, giống như căn bản không có bất cứ
phòng bị gì, nhưng trên thực tế, toàn thân hắn ta căng cứng, chuẩn bị chiến đấu
bất cứ lúc nào.
Hắn ta phải đối mặt, là Thanh Thiên thánh nhân.
Sao hắn ta dám sơ suất.
Cho dù bây giờ hắn ta đã có tự tin, có thể chiến đấu ngang tài ngang sức với
Thanh Thiên thánh nhân.
Nhưng hắn ta vẫn không dám khinh thường Thanh Thiên thánh nhân.
Đạo lý sư tử vồ thỏ, cũng phải dốc toàn lực hắn ta biết.
“Từ Ngự, ta không đi tìm ngươi gây phiền phức, vậy mà ngươi còn dám tới tìm
ta, thực sự nghĩ có Sở Duyên bảo vệ ngươi, thì ta không dám chém ngươi sao?”
Một giọng nói lạnh như băng truyền từ trong đạo quan ra.
Đến rồi!
Từ Ngự không đáp lời, đôi mắt nheo lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Hắn ta mới nhìn thoáng qua, ngay sau đó đột nhiên như cảm nhận được gì đó,
dưới chân nhảy lên, cơ thể như quỷ mị lùi về sau mấy ngàn mét.
Sau khi hắn ta lùi về sau, một chưởng ấn cự đại từ hư không đánh giết mà tới,
đánh về phía vị trí ban đầu của hắn ta.
Một chưởng này, trực tiếp xé rách hư không, thánh uy khủng bố tràn ngập mà
ra.
“Trái lại tránh thoát thật nhanh.”
Cơ thể Thanh Thiên thánh nhân xuất hiện ở trong hư không nghiền nát, ở phía
xa nhìn Từ Ngự.
Gã ta không có ý tiếp tục ra tay, giống như muốn nói chuyện với Từ Ngự trước.
Nhưng Từ Ngự vẫn luôn không có ý nói chuyện, một chân giẫm lên hư không,
một phù văn xuất hiện ở hư không, thân hình hắn ta hóa thành một quang mang,
tập kích Thanh Thiên thánh nhân.
Trên đường xông tới tập kích, dĩ nhiên là Từ Ngự thay đổi dáng vẻ.
Lúc này, hắn ta khoác chiến giáp hoàng kim, cầm cổ mâu trong tay, nghiễm
nhiên có dáng vẻ của Chiến Thần.
“Chết cho ta!”
Một mâu của Từ Ngự đâm về phía Thanh Thiên thánh nhân.
Một mâu này cuốn theo lực lượng vô hạn, khiến Thiên Địa biến sắc, rõ ràng khí
tức này là Luyện Khí, nhưng uy lực bùng nổ ra lại gần tới thánh nhân vô hạn.
“Chuyện này!”
Đồng tử của Thanh Thiên thánh nhân co rụt lại, cảm nhận được uy hiếp trí
mạng.
Trong lòng gã ta vô cùng kinh hãi.
Không ngờ tới Từ Ngự đã mạnh tới mức độ này.
Từ Ngự hiện giờ, thực sự có thể tru sát gã ta!
Thanh Thiên thánh nhân vội vàng điều động Thiên Đạo thêm vào, khiến chiến
lực của bản thân gã ta đạt tới đỉnh phong, sau đó lấy một cổ ấn ra, đánh về phía
người Từ Ngự.
Cổ ấn đón gió biến hóa, chỉ trong nháy mắt hóa thành một ngọn núi cao, trấn áp
mạnh tới.
Đối mặt với cổ ấn.
Từ Ngự chẳng quan tâm, chỉ đâm một mâu về phía Thanh Thiên thánh nhân.
Bùm bùm!
Cổ ấn bị trấn giết.
Chiến giáp hoàng kim trên người Từ Ngự tỏa ra quang mang kim sắc, cường
bạo đỡ cổ ấn.
Cổ ấn không thể tạo thành uy hiếp với Từ Ngự.
Nhưng cổ mâu của Từ Ngự đã có thể tạo ra uy hiếp lớn.
Nếu Thanh Thiên thánh nhân bị Từ Ngự đâm trúng, không chết cũng sẽ bị trọng
thương.
Đương nhiên là Thanh Thiên thánh nhân biết rõ điểm này, gã ta dốc hết toàn lực
thi triển thân pháp, tránh né đi.
Dưới toàn lực của Thanh Thiên thánh nhân, đương nhiên có thể tránh một kích
của Từ Ngự.
Nhưng mà sao Từ Ngự có thể khinh địch tha cho Thanh Thiên thánh nhân như
vậy, một kích qua đi, trở tay lại là liên tục thi triển ra chiêu số.
Mỗi chiêu đều mang theo vô địch chi ý, rất có thế không người ngăn cản.
Thanh Thiên thánh nhân thực sự bị chiến lực bùng nổ của Từ Ngự dọa sợ, bị ép
phòng ngự.
Nhưng mà dù sao Thanh Thiên thánh nhân cũng sống lâu, sau khi hoàn hồn lại,
bắt đầu phát động phản kích.
Thanh Thiên thánh nhân vừa phản kích, thế cục lập tức xảy ra biến hóa.
Theo vừa rồi Từ Ngự đè nặng đánh, chậm rãi biến thành có đến có đi.
Hai người đang tiến hành đại chiến.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, hai người vẫn không ai có thể chiếm được
thượng phong.
Không hề nghi ngờ, Thanh Thiên thánh nhân và Từ Ngự ngang tài ngang sức!
Hai người người nào cũng không thể chiếm được ưu thế.
Loại kết quả này, khiến Thanh Thiên thánh nhân cảm thấy kinh hãi.
Gã ta tu luyện bao nhiêu lâu? Đếm đều không thể đếm rõ.
Nhưng Từ Ngự thì sao?
Tính toán cẩn thận, được 20 năm chưa? Chỉ sợ chưa được!
Một người như vậy, lại chiến đấu ngang tài ngang sức với gã ta.
Cho dù gã ta dốc toàn lực ứng phó thế nào, đều không chiếm được chút thượng
phong.
Tuyệt đối không thể để Từ Ngự còn sống!
Trong lòng Thanh Thiên thánh nhân dâng lên sát ý.
Gã ta thực sự muốn diệt trừ Từ Ngự.