Lại để Từ Ngự tiếp tục mạnh lên như vậy, lần tiếp theo khi Từ Ngự tìm gã ta,
chỉ sợ mạng của gã ta không còn nữa!
Thiên Đạo Tiên giới có thể bảo vệ gã ta hay không, gã ta nghĩ cũng không cần
nghĩ.
Không có khả năng!
Sau lưng Từ Ngự có Sở Duyên.
Sở Duyên dây dưa với Thiên Đạo Tiên giới.
Đến lúc đó chết sẽ là gã ta.
Hơn nữa Thiên Đạo Tiên giới sẽ không vì gã ta chết, khai chiến toàn diện với
Sở Duyên.
Thanh Thiên thánh nhân càng nghĩ càng sợ, gã ta hoàn toàn dâng lên sát ý.
Sau khi dùng chiêu mạnh nhất bức lui Từ Ngự, Thanh Thiên thánh nhân quả
quyết lấy ra viên đan dược thần quang Trương Hàn cho gã ta lúc trước, nuốt
vào.
Sau khi nuốt viên đan dược kia vào, một dòng lực lượng dọc theo cơ thể gã ta
lan tràn ra.
Chỉ trong nháy mắt, khí thế của Thanh Thiên thánh nhân tăng vọt, chỉ trong
mấy giây ngắn ngủi, vậy mà vượt lên mấy cấp, có thể nói là rất khủng bố.
Từ Ngự bị bức lui cảm nhận được khí thế này, vẻ mặt thay đổi.
Tên này dùng thuốc gì thế?
Thứ này không khỏi quá khủng bố.
Nhưng mà rất đúng lúc, mục đích của hắn ta không phải đánh chết Thanh Thiên
thánh nhân, mà dụ Thanh Thiên thánh nhân rời đi.
“Không đánh với ngươi nữa, ngươi chơi ăn gian.”
Từ Ngự nói câu này xong, cổ mâu trong tay lướt một cái, đánh ra một tia dao
động, tập kích về phía Thanh Thiên thánh nhân, sau đó nhanh chóng xoay người
rời đi.
Bùm…
Thanh Thiên thánh nhân vung tay lên, dễ dàng giải quyết được một kích này
của Từ Ngự.
Đôi mắt Thanh Thiên thánh nhân lập tức trở nên rét lạnh, nhìn về phía Từ Ngự
rời đi, không thèm suy nghĩ, trực tiếp đuổi theo.
Có lẽ chính gã ta cũng không rõ mình đang làm gì.
Lúc này trong đầu gã ta chỉ có một câu, kẻ này không bị diệt trừ, nhất định sẽ
thành họa lớn!
…
Cùng lúc đó.
Ở bên trong đạo quan, Trương Hàn nhìn hai người đi xa, khóe miệng hơi nhếch
lên lộ ra tươi cười.
Đã cắn câu.
Không có gì bất ngờ xảy, Thanh Thiên thánh nhân này sắp ngoẻo.
“Đồ trong đạo quan này không thể lãng phí, cần đóng gói toàn bộ mang đi mới
được, nhưng mà đồ nhiều quá, nhiều thứ không có tác dụng với mình, không
bằng tìm cơ hội đưa tới bên Vô Đạo Tông.”
“Đúng rồi, phương pháp này không tệ, lần nào Thiên Đạo Tiên giới cũng cho
nhiều đồ, không bằng nói một chút với sư đệ còn có ba thuộc hạ kia, lần nào
cũng giữ lại lượng lớn đồ, đưa tới bên Vô Đạo Tông đi.”
Đôi mắt Trương Hàn sáng lên, bỗng nhiên nghĩ tới phương pháp như vậy.
Hắn ta lập tức cảm nhận được đã mở ra vận mệnh.
Làm thế nào làm ra cống hiến cho Vô Đạo Tông, chuyện này, hắn ta chơi vô
cùng rõ ràng.
Hơn nữa tính ra, hắn ta cũng là người có cống hiến lớn nhất trong Vô Đạo
Tông.
Thành lập lực lượng ám bộ.
Nằm vùng chỗ Thiên Đạo Tiên giới.
Hiện giờ lại thêm vận chuyển vật tư tiến vào Vô Đạo Tông.
Mỗi một khoản đều là cống hiến rất cao.
Cho dù là đại sư huynh, luận về cống hiến, cũng hoàn toàn không theo kịp hắn
ta.
Hắn ta, mới là người đứng đầu đám đệ tử của Vô Đạo Tông!
…
Bên cạnh Tây Hành Châu, tới gần khu vực Đông Thần Châu.
Hai tia lưu quang nhanh chóng lướt qua.
Chỉ thấy Thanh Thiên thánh nhân đang truy kích Từ Ngự.
Hai người triển khai một trận chiến truy đuổi.
Thanh Thiên thánh nhân dốc hết sức lực phi hành.
Từ Ngự cũng dốc hết sức lực chạy trốn.
Trong khi hai người truy đuổi, một kích tùy ý đều đánh mặt đất tứ phân ngũ liệt,
trong Tây Hành Châu vô số sinh linh vì chuyện này mà gặp tao ương.
Nhưng hai người căn bản không quản chuyện này.
Thanh Thiên thánh nhân một lòng đuổi theo, thề phải giết chết Từ Ngự.
Từ Ngự có lòng dụ dỗ, dốc toàn lực chạy trốn, đồng thời cũng không quên giữ
một khoảng cách với Thanh Thiên thánh nhân.
Chỉ trong nháy mắt, hai người tới gần biên giới Đông Thần Châu.
Sau khi tới gần biên giới Đông Thần Châu, tinh thần của Thanh Thiên thánh
nhân run lẩy bẩy, giống như nhớ tới gì đó, bất chợt dừng bước lại.
Gã ta ngẩng đầu nhìn về phía biên giới Đông Thần Châu.
Lúc này lối suy nghĩ của gã ta hơi đờ đẫn, nhưng gã ta không muốn tới gần
Đông Thần Châu theo bản năng.
“Như vậy đã không được, không đuổi kịp rồi hả? Chỉ có bản lĩnh như vậy sao?”
Từ Ngự cũng dừng lại theo, quay đầu nói một câu như thế.
Hắn ta vừa nói những lời này, Thanh Thiên thánh nhân lập tức dâng trào lửa
giận, đôi mắt bị khí thể xám mờ che phủ, gương mặt gã ta trở nên dữ tợn.
“Ta muốn ngươi chết!!!”
Thanh Thiên thánh nhân giống như phát điên, lao tới tập kích Từ Ngự, giống
như muốn xé nát hắn ta.
Từ Ngự bị dọa sợ, vội vàng chui vào bên Đông Thần Châu.
Hai người xảy ra một trận truy đuổi lần nữa.
Nhưng mà khi Từ Ngự bước vào Đông Thần Châu, hắn ta không bay tiếp, mà
dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thanh Thiên thánh nhân, trên mặt là ý cười.