Loại tốc độ này, hắn ta dốc toàn lực bay cũng không làm được.
“Lạc Nhi, đang nghĩ gì thế?”
Sở Duyên đang phi hành còn có tâm trạng quay đầu nhìn về phía đại đệ tử của
mình, hỏi.
“Sư tôn, đệ tử chỉ cảm khái độn thuật của sư tôn thật lợi hại.”
Diệp Lạc vội vàng đáp lời.
Hắn ta được thần quang bao vây, không thể nhúc nhích, chỉ có thể dùng ngôn
ngữ trả lời, không thể có bất cứ động tác khác.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên ngây ngẩn cả người.
Độn, độn thuật?
Hắn thi triển độn thuật gì sao?
Ồ.. Ồ… Thứ này à.
Sở Duyên nhìn thần quang bao phủ quanh mình, đây không phải đằng không
bình thường của hắn sao?
Như vậy tính là độn thuật gì.
Hắn đâu biết độn thuật, toàn bộ dựa vào tùy ý đằng không.
Một chiêu bình thường của hắn, lại lầm tưởng là đại chiêu?
Đại đệ tử này, có vẻ hiểu lầm gì đó.
Sở Duyên lắc đầu cười, không để ý quá nhiều, cũng không đáp lời.
Hắn di chuyển cơ thể một lát, bất chợt đẩy nhanh tốc độ.
Đột nhiên tăng tốc như vậy, dọa Diệp Lạc nhảy dựng lên, trong lòng kêu lên mẹ
kiếp.
Vậy mà sư tôn còn chưa dốc toàn lực.
Hai người một đường bay về trước.
Khi Sở Duyên tới gần thần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết, đột nhiên dừng lại.
Hắn nâng mắt nhìn về phía trước.
Ở phía trước hắn, sáu bóng người đứng trong bóng tối.
Đúng là sáu thánh Hồng Hoang ngày xưa.
“Sáu vị đạo hữu.”
Sở Duyên cũng nhận ra sáu người này, hơi hành lễ cổ xưa.
“Sáu vị tiền bối.”
Diệp Lạc cũng hành lễ theo.
“Bái kiến Sở đạo hữu.”
Sáu thánh của Hồng Hoàng ngày xưa cùng hành lễ với Sở Duyên.
Ngay sau đó bọn họ nhao nhao gật đầu với Diệp Lạc, xem như đáp lễ.
Hai bên hành lễ, mỗi người đều không giống nhau.
Sáu thánh Hồng Hoang làm lễ cổ xưa.
Diệp Lạc làm là đạo lễ Tiên giới hiện giờ.
Trái lại, Sở Duyên thì khác.
Hắn hành lễ, càng giống như lễ nghi càng cổ xưa hơn, không giống đạo lễ.
“Sao sáu vị lại ở đây?”
Sở Duyên nhẹ giọng hỏi một câu.
“Cảm nhận được có người sắp độ kiếp thành thánh, bọn ta đoán là đệ tử của Sở
đạo hữu, đặc biệt tới tương trợ Sở đạo hữu.”
Thái Thượng Lão Quân đứng ra, nói một câu.
Năm người khác cũng có ý nghĩ như vậy.
Lần này Sở Duyên ngây ngẩn cả người.
Sáu thánh Hồng Hoang này, tất cả đều tới giúp sao?
Tam Thanh tới giúp, hắn có thể lý giải.
Dù sao bọn họ tương giao tâm đầu ý hợp.
Tây Phương Nhị Thánh tới giúp, hắn không hiểu, nhưng chuyện này cũng cho
qua đi.
Chỉ có Nữ Oa này là sao đây, lần trước hắn chạm mặt đối phương, ầm ĩ cũng
không thoải mái lắm.
Sao lúc này Nữ Oa còn giúp hắn?
Sở Duyên không hiểu.
Nhưng không muốn từ chối.
Có sáu thánh Hồng Hoang trợ giúp, dù sao sẽ tốt hơn nhiều.
“Vậy thì đa tạ sáu vị đạo hữu.”
Sở Duyên chắp tay hành lễ, nói.
“Sở đạo hữu không cần đa lễ, lúc này đệ tử của ngươi đang ở phía trước, đứng
sóng đôi với Kỳ Ma Đạo Thần, chúng ta cùng nhau ra tay, có lẽ không tới một
hơi đã giải quyết hắn ta.”
Thái Thượng Lão Quân nói như vậy.
Sự thật đúng là như thế.
Dựa vào một Hỗn Độn Ma Thần, một mình có thể đấu lại một vị trong bảy vị
bọn họ hay không, đều khó mà nói
Bảy vị chỗ bọn họ, đều là Hỗn Độn Ma Thần đứng đầu.
Nhất là Sở Duyên, lại càng là cao cấp trong cao cấp.
Bảy vị cùng ra tay, chỉ dựa vào mình Hỗn Độn Ma Thần, đỡ được một hơi e
rằng vô cùng khó khăn.
“Sáu vị đạo hữu, lần này ta dẫn theo đệ tử này tới, chính là vì rèn luyện hắn,
không bằng chúng ta ở bên cạnh lược trận trước, để đệ tử này thử xem.”
Sở Duyên từ chối, nói ra ý nghĩ của mình.
Hắn dẫn Diệp Lạc tới, vốn có ý nghĩ này.
Hắn muốn Diệp Lạc đi thử, có thể đánh thắng Hỗn Độn Ma Thần này hay
không.
Dù sao chính là cho Diệp Lạc rèn luyện.
Có hắn lược trận, có thể đảm bảo an toàn. Hiện giờ lại có sáu thánh Hồng
Hoang lược trận, vậy thì càng an toàn.
“Được.”
Sáu thánh Hồng Hoang không có ý kiến, nhao nhao gật đầu đồng ý.
“Hả?”
Diệp Lạc đứng bên cạnh Sở Duyên trợn tròn mắt.
Hắn ta được dẫn tới đánh với Hỗn Độn Ma Thần sao?
Hắn ta còn tưởng hắn ta chỉ đến xem trò vui, không ngờ tới sư tôn khách sáo
như vậy, vậy mà để hắn ta đánh với Hỗn Độn Ma Thần.
Chuyện này không khỏi thái quá.
Diệp Lạc biết mình rất lợi hại trong thánh nhân, nhưng hoàn toàn chưa từng
nghĩ tới, sẽ đánh với Hỗn Độn Ma Thần.
Hỗn Độn Ma Thần đại biểu, đều là nắm giữ một đạo, thuộc về Hỗn Độn Ma
Thần.
Cho dù thiên tư của hắn ta cường thịnh tới mấy, cũng chỉ là thánh nhân, chênh
lệch cảnh giới, hoàn toàn không thể bù lại.
“Một khi đã như vậy, vậy thì đi thôi.”
Sở Duyên không quản nhiều như vậy.
Mục đích của hắn chính là huấn luyện đại đệ tử này, có bảy bọn họ lược trận, sẽ
không xảy ra chuyện gì.
Nghĩ tới đây, lúc này Sở Duyên vẫy tay, thần quang cuốn theo Diệp Lạc rời đi.
Sáu thánh Hồng Hoang liếc nhau một cái, vội vàng đứng dậy, bắt kịp Sở Duyên.