Cùng lúc đó, ở trong bóng tối vô cùng vô tận.
Kỳ Ma Đạo Thần đối mặt với thần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết.
Thần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết đối mặt với Kỳ Ma Đạo Thần, có vẻ vô cùng
nhỏ yếu.
Thậm chí có một loại cảm giác.
Kỳ Ma Đạo Thần chỉ thở ra một hơi, có thể giết chết thần hồn của Đạm Đài Lạc
Tuyết.
Nhưng Kỳ Ma Đạo Thần căn bản không dám làm như vậy, khi hắn ta nhìn thấy
thần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết, đã hiểu rõ mọi chuyện. Trên mặt hắn ta tràn
ngập cười khổ, không nói câu nào, cứ đứng như vậy.
“Ta, đã rõ.”
Kỳ Ma Đạo Thần ngẩng đầu nhìn về phía hắc ám vô cùng vô tận.
Hắn biết vì sao Đạm Đài Lạc Tuyết có thể tìm được hắn ta.
Cũng biết vì sao lúc trước Kiếm Ma Thần, Lực Ma Thần, Mộng Ma Thần lại
chết.
Hắn ta và ba vị ma thần kia, có một điểm giống nhau.
Bọn họ và một số ma thần khác, đều từng tới một chỗ thần bí.
Chỗ thần bí đó vẫn luôn có một lời đồn.
Người tiến vào sẽ chết!
Lúc trước bọn họ không tin, sau này vô số nguyên qua đi, bọn họ bình yên vô
sự, chuyện này cũng chứng minh lời đồn là giả.
Nhưng bây giờ xem ra, không phải là không sao, mà lời đồn ứng với hiện tại.
Lúc trước Kiếm Ma Thần là người đầu tiên đi vào.
Lục Ma Thần là thứ hai.
Mộng Ma Thần là thứ ba, hắn ta là thứ tư.
Nếu hắn ta đoán không nhầm, thứ năm sẽ là Thôn Ma Thần.
Kỳ Ma Đạo Thần thở dài một hơi.
Cho dù biết rõ toàn bộ, nhưng hắn ta vẫn muốn tranh thủ một con đường sống.
Sinh linh trước mắt này, chính là sinh linh muốn đoạt đại đạo của hắn ta. Nếu có
thể diệt, có lẽ có một con đường sống!
Nghĩ tới đây, Kỳ Ma Đạo Thần ra tay…
Trong cực hoang.
Trong bóng tối vô cùng vô tận.
Từng đường vân kim sắc lan tràn trong bóng tối, đi ngang qua toàn bộ, nhanh
chóng hợp thành một bàn cờ.
Trong bàn cờ, thần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết bị nhốt bên trong.
Từng dòng sát khí vô hình tràn ngập mà đến chỗ thần hồn của Đạm Đài Lạc
Tuyết.
Đạm Đài Lạc Tuyết cảm nhận được nguy hiểm, sắc mặt thay đổi, muốn làm gì
đó.
Nhưng một dòng lực lượng vô hình định trụ nàng, khiến nàng không thể nhúc
nhích.
Bàn cờ này, đúng là của Kỳ Ma Đạo Thần.
Kỳ Ma Đạo Thần muốn tru sát Đạm Đài Lạc Tuyết, tìm ra một đường sống.
Khi Đạm Đài Lạc Tuyết sinh lòng sợ hãi, bảy quang mang cùng xuất hiện bên
ngoài bàn cờ.
Bảy quang mang này xuất hiện, cùng phóng ra uy áp, trực tiếp chấn sụp bàn cờ
này.
Cùng với bàn cờ bị đánh sập, bảy khí tức cùng tập trung về phía Kỳ Ma Đạo
Thần.
Không hề nghi ngờ, nếu Kỳ Ma Đạo Thần còn dám tiếp tục ra tay, vậy kế tiếp
sẽ bị bảy uy áp trực tiếp trấn áp.
Cảm nhận được bảy khí tức này, Kỳ Ma Đạo Thần lộ ra nụ cười chua xót.
Hắn ta biết, cuối cùng hắn ta không thể thoát khỏi vận mệnh.
“Kỳ Ma Đạo Thần, ngươi biết tội chưa?”
Một giọng nói thản nhiên vang lên.
Chỉ thấy Sở Duyên dẫn theo sáu thánh Hồng Hoang và Diệp Lạc, từ đằng xa
hàng lâm nơi này.
Vừa mới nói câu đó, là Thái Thượng Lão Quân.
Thái Thượng Lão Quân thản nhiên nhìn Kỳ Ma Đạo Thần, rõ ràng lại dùng
chiêu cũ.
“Biết tội.”
“Nhưng mà… Các ngươi không cần bảy hỗn độn thánh nhân, cùng đối phó ta
đúng không?”
Kỳ Ma Đạo Thần căn bản không muốn phản kháng, hắn ta đã chấp nhận số
mệnh.
Nhưng khi hắn ta nhìn thấy bảy hỗn độn thánh nhân cùng liên thủ tiến tới, hắn
ta không nhịn được kinh ngạc.
Hắn ta có mặt mũi cỡ nào, mà khiến bảy hỗn độn thánh nhân đứng đầu cùng đối
phó.
Chuyện này quá thái quá.
“Lạc Nhi, đi đi.”
Sở Duyên không muốn nhiều lời, hắn bảo Diệp Lạc đi đối phó.
Ngay sau đó đi tới bên cạnh Đạm Đài Lạc Tuyết, xác nhận thần hồn của tứ đệ tử
không sao, lúc này mới an tâm.
Hắn lập tức dùng thần quang chi lực, che chở thần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết,
để tránh bị ảnh hưởng không tốt gì.
“Sư tôn…”
Đạm Đài Lạc Tuyết ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn sư tôn nhà mình.
“Lạc Tuyết, ngoan ngoãn đợi, lát nữa thành thánh chi kiếp của ngươi sẽ độ
qua.”
Sở Duyên mỉm cười nói.
…
Bên kia, Diệp Lạc xuất chiến Kỳ Ma Đạo Thần.
Hắn ta vừa ra trận, lập tức mở toàn bộ trạng thái, quanh người vòng quanh kiếm
khí, hình chiếu trường hà kiếm đạo mơ hồ hiện lên sau lưng. Trên tay hắn ta là
một thanh trường kiếm, kiếm ý kinh khủng tràn ngập mà ra.
Vào lúc này, khí thế của hắn ta gần như đạt tới đỉnh phong của thánh nhân,
nhưng ở dưới hỗn độn thánh nhân.
Chỉ dựa vào kiếm chi sắc bén đó, đủ để uy hiếp được hỗn độn thánh nhân.
“Tiểu bối, ngươi là người đoạt được kiếm đạo sao?”
Kỳ Ma Đạo Thần nhìn Diệp Lạc, mở miệng hỏi một câu.
Diệp Lạc không nói một lời.
Vẫn luôn không có ý làm bạn tri kỷ với Kỳ Ma Đạo Thần.
Một tay hắn ta cầm kiếm, nâng trường kiếm lên muốn chém qua.
Kỳ Ma Đạo Thần cũng nhìn ra được Diệp Lạc không có ý định trao đổi, nên
không nói gì nữa.