“Đợi một lát Diệp tiểu hữu, còn có mấy vị khác, ta thấy các ngươi đều là thiên
kiêu chi thân, thiên phú mạnh, khoáng cổ tuyệt kim, không biết mấy vị có hứng
thú đến thế giới Tây Phương Cực Lạc của ta một chuyến không? Ta muốn luận
đạo với các vị tiểu hữu một chút, nói không chừng có thể tăng tu vi của các vị.”
Chỉ nghe Chuẩn Đề nói như vậy.
Lão ta vừa nói như vậy, đôi mắt của Tam Thanh đều nhìn về phía Chuẩn Đề.
Bao gồm Tiếp Dẫn cũng vậy, ánh mắt cùng nhìn về phía Chuẩn Đề.
Ánh mắt bọn họ đều tràn ngập kỳ lạ.
Bọn họ nhớ rõ, mỗi lần Chuẩn Đề độ người đi Tây Phương đều nói như vậy?
Nhưng mà năm vị trước mắt này, bốn vị là đồ đệ của Sở đạo hữu, một người
còn lại cho dù không phải, cũng chắc chắn có quan hệ lớn đối với Sở đạo hữu.
Chuẩn Đề điên rồi sao, dám độ đệ tử của Sở đạo hữu?
Nếu Chuẩn Đề thật sự muốn làm như vậy, bọn họ cảm thấy Sở Duyên chắc chắn
sẽ quăng Tru Thiên Tứ Kiếm giết tới Thế Giới Tây Phương Cực Lạc.
Đây không chỉ là ý nghĩ của Tam Thanh.
Tiếp Dẫn cũng nghĩ như vậy.
Chuẩn Đề bị bốn người nhìn, trong lòng cũng sợ hãi, hiểu rõ bốn người này
nghĩ gì vội vàng truyền âm giải thích.
“Phi, các ngươi nghĩ gì thế, ta chỉ đơn thuần muốn kết thiện duyên.”
Chuẩn Đề sợ giải thích xong, lại bị hiểu lầm gì đó.
Tam Thanh Tiếp Dẫn nghe xong lại càng cảm thấy kỳ lạ.
Chuẩn Đề là người tốt như vậy từ lúc nào?
Còn có thể làm chuyện tốt sao?
Bên kia, đám Diệp Lạc nghe thấy lời Chuẩn Đề nói, đều liếc nhau một cái đang
suy nghĩ có nên đi hay không.
Quyền lựa chọn cuối cùng vẫn rơi vào người đại sư huynh Diệp Lạc này.
“Đa tạ tiền bối đã mời, nhưng mà đám vãn bối vẫn có chuyện quan trọng khác,
không tiện đến đó, đợi lần sau có thời gian rảnh, đương nhiên sẽ tới thăm hỏi
tiền bối.”
Diệp Lạc nói lời hay còn làm bộ thi lễ, thái độ không thể nói là không kính
trọng.
Chuẩn Đề nghe thấy thế, cũng không có biện pháp, chỉ có thể gật đầu.
Đối với Diệp Lạc, vẫn vô cùng nể tình, chiến lực của Diệp Lạc lão ta biết rõ.
Rõ ràng là cảnh giới thánh nhân, còn có thể đấu lại Hỗn Độn Ma Thần.
Sau này một khi đột phá cảnh giới hỗn độn thánh nhân, nói không chừng chiến
lực có thể uy hiếp được lão ta, nên cho mặt mũi vẫn phải cho.
Chuẩn Đề vừa định mở miệng nói gì đó, lão ta còn chưa nói ra miệng, đột nhiên
có giọng nói truyền ra, cắt ngang lão ta mở miệng.
“Tiền bối, luận đạo thì không cần, ta cảm thấy chúng ta có thể so tài một trận,
một mình ngươi đánh với năm bọn ta, để bọn ta nhìn xem rốt cuộc chênh lệch
lớn cỡ nào.”
Đây là lời nói của Tô Càn Nguyên.
Chỉ thấy Tô Càn Nguyên nhảy ra, vừa nói vừa nhếch miệng cười, cười vô cùng
vui vẻ.
Nhưng hắn ta vừa nói những lời này xong, bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.
Chuẩn Đề: “?”
Diệp Lạc: “?”
Tam Thanh Tiếp Dẫn: “?”
Đám Đạm Đài Lạc Tuyết: “?”
Chuẩn Đề cảm thấy khó hiểu, cho dù thiên phú của năm vị thánh nhân tính là
mạnh mẽ, nhưng mà muốn so tài với lão ta với không phải là muốn bị đánh sao?
Tam Thanh và Tiếp Dẫn cũng nghĩ như vậy.
Đám Diệp Lạc Đạm Đài Lạc Tuyết thì cảm thấy, có phải lão tam này có bệnh
nặng gì hay không, muốn bị đánh, còn kéo theo bọn họ.
“Đại sư huynh, tứ sư muội, thập sư muội, còn có nhóc Từ, cơ hội gặp hỗn độn
thánh nhân không nhiều, không bằng chúng ta nhân cơ hội này, giao thủ với hỗn
độn thánh nhân một lát, thử xem hỗn độn thánh nhân mạnh cỡ nào.”
Tô Càn Nguyên im lặng truyền âm cho đám Diệp Lạc, kể rõ quan điểm của hắn
ta.
Đám Diệp Lạc nghe thấy thế, im lặng một lúc.
Có thể giao đấu với hỗn độn thánh nhân, loại cơ hội này, đương nhiên là có thể
ngộ nhưng không thể cầu.
Nhưng sao bọn họ có cảm giác, Tô Càn Nguyên là người thích bị ngược, còn
muốn lôi kéo bọn họ cùng chịu ngược.
“Tiểu hữu, ngươi nói thật sao?”
Chuẩn Đề im lặng rất lâu, chậm rãi nói một câu như vậy.
“Tiền bối, đây là ý của bọn ta, mong tiền bối chỉ giáo.”
Diệp Lạc bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy mở miệng nói.
Nếu Tô Càn Nguyên đều nói như vậy, lão ta cũng không có biện pháp nào khác,
đánh đi.
Hỗn độn thánh nhân thì hỗn độn thánh nhân, bọn họ chưa chắc không có phần
thắng!
“Mong tiền bối chỉ điểm một chút.”
Đám Đạm Đài Lạc Tuyết đứng dậy, mở miệng nói.
“Được rồi, các ngươi đều đã nói như vậy, vậy ta còn có thể nói gì.”
Chuẩn Đề chỉ có thể đồng ý.
Nhưng mà trong lòng lão ta vô cùng bất đắc dĩ.
Lão ta thực sự không muốn như vậy.
Năm người trước mắt là người của Sở Duyên, nếu lão ta không cẩn thận đả
thương, việc vui có thể lớn lắm.
Nhưng năm người này muốn so tài với lão ta, lão ta cũng không có biện pháp.
Chỉ có thể đồng ý.
Chỉ hi vọng Tam Thanh và Tiếp Dẫn ở bên cạnh để ý, tránh cho thật sự xảy ra
chuyện ngoài ý muốn, vậy thì không tốt.
Cho nên Chuẩn Đề im lặng nhìn Tam Thanh và Tiếp Dẫn.