Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1309

Tam Thanh và Tiếp Dẫn bị đảo qua, nhất thời lùi về sau một đoạn dài, rõ ràng là

không muốn tham dự vào chuyện này.

Gương mặt Chuẩn Đề lập tức âm trầm…

Trong cực hoang.

Một cuộc chiến đấu sắp mở màn.

Chuẩn Đề một mình đối mặt với năm người Diệp Lạc, Tô Càn Nguyên, Đạm

Đài Lạc Tuyết, Tử Tô, Từ Ngự.

Trận so tài này của bọn họ sắp bắt đầu.

Đám Diệp Lạc đều nghiêm túc hơn, cả đám vận sức chờ phát động, khí thế

mạnh mẽ mà mênh mông.

Trái lại Chuẩn Đề có vẻ rất thoải mái, dường như căn bản không thèm để ý.

Ở bên ngoài vòng chiến đấu này, Tam Thanh và Tiếp Dẫn đang đứng, trấn thủ

vùng đất này, phòng ngừa có người ngoài xâm nhập, phá hoại trận so tài của

bọn họ.

Bọn họ vừa trấn thủ, vừa nói chuyện với nhau.

Nội dung cuộc nói chuyện, đương nhiên là trận so tài của đám Diệp Lạc và

Chuẩn Đề.

“Hai vị sư huynh, các ngươi nói xem, Chuẩn Đề này có bao nhiêu phần thắng

thắng được đám Diệp tiểu hữu?”

Thông Thiên giáo chủ mở miệng nói, ý khác vô cùng rõ ràng.

Hắn ta cảm thấy Chuẩn Đề không đỡ được liên thủ của đám Diệp Lạc.

Dường như hắn ta rất có niềm tin đối với đệ tử của Sở Duyên.

Hay là nói, hắn ta có tự tin đối với bất cứ mọi chuyện liên quan tới Sở Duyên.

Nhưng mấy người khác thì khác, không coi trọng đám Diệp Lạc lắm.

“Sư đệ, tuy đệ tử của Sở đạo hữu đúng là bất phàm, nhưng dù sao Chuẩn Đề

cũng cùng thời với chúng ta, đối với Tam Thanh chúng ta mà nói, có khả năng

Chuẩn Đề yếu hơn một đoạn, nhưng vẫn cường đại hơn những người khác, chỉ

sợ mấy đệ tử của Sở đạo hữu khó mà thắng được.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhíu mày, mở miệng nói.

Tuy bình thường lão ta thích thiên vị Thông Thiên giáo chủ, nhưng về chuyện

này lão ta không ủng hộ lắm.

Hai bên chênh lệch quá lớn.

Cho dù thế nào, Chuẩn Đề cũng là một đại thần thông, cũng không yếu.

“Nguyên Thủy sư huynh nói có lý, dù sao sư đệ kia của ta sống sót không biết

bao lâu, đệ tử của Sở đạo hữu cho dù thiên tư tuyệt luân, cuối cùng cũng không

thể vượt qua chênh lệch vĩ đại kia.”

Tiếp Dẫn cũng gật đầu, cảm thấy như vậy.

Bọn họ đều biết, thiên tư của đám Diệp Lạc vô cùng cường đại.

Nhưng Chuẩn Đề sống thật sự quá lâu đời.

Nếu cho đám Diệp Lạc thêm một thời gian nữa, bọn họ tin tưởng đám Diệp Lạc

chắc chắn có thể thắng Chuẩn Đề.

Nhưng hôm nay mà nói, đám Diệp Lạc căn bản không có khả năng chiến thẳng

Chuẩn Đề.

“Hãy đợi xem, gấp cái gì?”

Thái Thượng Lão Quân cười hì hì nói một câu, không biểu đạt lập trường.

Nhưng một câu này của lão ta, cũng khiến đám Nguyên Thủy Thiên Tôn không

nói nữa, nhao nhao dời mắt nhìn vòng chiến, cẩn thận nhìn xem.

Trước mắt đã sắp bắt đầu, không có gì hay tiếp tục tranh luận, nhìn là được.

Đáp án sẽ nhanh chóng có thôi.



Trong vòng chiến, chiến đấu vô cùng căng thẳng.

Đám Diệp Lạc khởi xướng tấn công, năm bọn họ hiểu ngầm cực cao, phân công

rõ ràng.

Chỉ thấy Tô Càn Nguyên dẫn đầu thi triển thần thông, một chiêu Pháp Thiên

Tượng Địa, thân hình hắn ta lập tức tăng vọt lên, lấy cơ thể hàng tỷ trượng chắn

trước người Chuẩn Đề.

Lực chi đại đạo thêm lên người hắn ta, khiến toàn bộ cơ thể của lão ta đều phủ

kín hồng quang.

Lại nhìn trên cánh tay hắn ta, quăng một cái búa to.

Hình ảnh này, lờ mờ lại có bóng dáng của Bàn Cổ.

Trái lại Diệp Lạc đứng phía sau Tô Càn Nguyên, kiếm khí quanh người bắt đầu

khởi động, lập tức chuẩn bị khởi xướng tập sát.

Lại nhìn Tử Tô, Đạm Đài Lạc Tuyết, hai người trốn phía sau Tô Càn Nguyên và

Diệp Lạc, một người lấy mộng chi đại đạo hóa thành vô số tỏa liên, một người

dùng bàn cờ dựng ở trong vòng chiến.

Lại nhìn Từ Ngự, thân khoác chiến bào, cầm cổ mâu trong tay, đứng ở Thiên

Viễn Chi Địa trung tâm của vòng chiến, có cảm giác như chiến sĩ du kích.

Năm người này, rất hiểu ngầm lựa chọn vị trí của mình.

Tô Càn Nguyên là khiên thịt, chuẩn bị cứng đối cứng với Chuẩn Đề.

Diệp Lạc thì tấn công chính, người duy nhất có thể tạo thành thương tổn cho

Chuẩn Đề, chính là hắn ta.

Tử Tô và Đạm Đài Lạc Tuyết càng như phụ trợ.

Từ Ngự thì đợi thời cơ hành động, không có mục tiêu rõ ràng, có cơ hội sẽ ra

tay.

Đối mặt với tổ áp bách của đám Diệp Lạc.

Chuẩn Đề không chút hoang mang, Phật Quang trên người lão ta nứt ra, sau

lưng lờ mờ hiện ra một tòa Phật quốc to, sau đó trong ống tay áo lão ta bay ra

chí bảo “Thất Bảo Diệu Thụ”

Đạt được Phật quốc và chí bảo thêm vào, uy thế của lão ta phình to.

Nhưng Chuẩn Đề vẫn không chủ động tấn công trước, tuyên bố “tiền bối

nhường vãn bối”.

Nhưng mà đám Diệp Lạc cũng không ra tay trước, giống như đang nắm giữ thời

cơ chiến đấu.

Cục diện lập tức trở nên vô cùng vi diệu.

Ngay dưới bầu không khí vi diệu này, bỗng nhiên trong lúc này, một bóng người

vọt vào.
Bình Luận (0)
Comment