Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1315

Sau khi lão ta nghĩ một lát, lập tức bỏ qua ý niệm này, bắt đầu khởi hành chuẩn

bị đến biên giới Tiên Giới, tự mình đón đại công thần Trương Hàn của hắn ta

trở về…

Trong cực hoang.

Đám Trương Hàn và Thao Thế “hung hãn” rời đi.

Đám Tam Thanh cũng nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Chẳng qua sau khi rời đi, đám Tam Thanh và đám Diệp Lạc nhanh chóng tụ tập

lại, còn tìm Chuẩn Đề lúc trước chạy trốn trở về.

Chuẩn Đề ở trước mặt bọn họ trên người dính máu tươi màu vàng kim, hấp hối,

có cảm giác suy yếu.

Nhưng nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra, trong đôi mắt của Chuẩn Đề lóe lên tinh

quang, có vẻ tràn ngập tinh thần.

“Rất tốt, Thiên Đạo Tiên Giới còn chưa có lá gan luôn giám sát chúng ta, Chuẩn

Đề ngươi đừng giả vờ nữa.”

Thông Thiên giáo chủ xua tay, mở miệng nói.

“Hửm?”

Chuẩn Đề nghe thấy thế, cơ thể thay đổi, quanh người lấp lóe hào quang.

Ngay sau đó, những huyết dịch màu vàng kim trên người lão ta cũng lập tức

biến mất.

Hấp hối cũng đã không còn, thay vào đó là khí thế cường đại.

Rất rõ ràng, vừa rồi Chuẩn Đề hoàn toàn là giả vờ.

Vì diễn trò.

Năm vị hỗn độn thánh nhân cùng ra tay, chế tạo biểu hiện giả dối, khiến người

ngoài nhìn qua giống như Chuẩn Đề bị đả thương, trên thực tế Chuẩn Đề căn

bản không có bất cứ thương thế gì.

“Vừa rồi ta diễn thế nào? Thiên Đạo Tiên Giới sẽ tin đúng không?”

Chuẩn Đề cười hỏi.

Cho dù người khác cảm thấy thế nào, nhưng lão ta cảm thấy khá tốt.

“Kỹ thuật diễn chắc chắn tốt, bỏ đi nhiều kiện chí bảo như thế, nếu không được

vậy thì hết nói nổi.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn thản nhiên nói một câu như thế.

Bùm…

Nghe thấy lời này, gương mặt Chuẩn Đề lập tức ủ rũ.

Lão ta vốn không muốn, nhưng lão ta cảm thấy nếu không vứt những chí bảo

này, rất khó khiến Thiên Đạo Tiên Giới tin tưởng.

Vì khiến Thiên Đạo Tiên Giới tin tưởng, lão ta chỉ có thể hi sinh những chí bảo

này.

Lão ta đều đã cố gắng không thèm nghĩ tới chuyện này.

Nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn, vậy mà còn nhắc nhở lão ta.

Không được.

Lão ta không thể để tổn thất uổng phí như thế.

Lão ta phải bảo đám Tam Thanh bồi thường cho lão ta một chút tổn thất mới

được.

Chuẩn Đề vừa định mở miệng.

Nhưng không đợi lão ta mở miệng.

Một giọng nói bất ngờ vang lên, cắt ngang Chuẩn Đề mở miệng.

“Chuẩn Đề đạo hữu cũng vì suy nghĩ cho đại cục, sư đệ đừng nên nói như thế,

Chuẩn Đề đạo hữu còn vì đại nghĩa như thế, đáng để chúng ta kính nể.”

Chỉ thấy Thái Thượng Lão Quân đứng dậy, nói như thế.

Những lời này vang lên, tất cả mọi người ở đây ngây ngẩn cả người.

Nhất là Chuẩn Đề…

Đại nghĩa?

Đại nghĩa gì cơ?

Lão ta vì đại nghĩa? Đùa gì thế?

Kinh nghiệm mạnh dần của lão ta, chính lão ta còn không biết sao?

Hoàn toàn dựa vào hãm hại lừa gạt, mới dẫn theo cả Tây Phương đi lên.

Lão ta có đại nghĩa cái rắm.

Không đúng.

Những lời này của Thái Thượng Lão Quân không thích hợp.

Chuẩn Đề hoảng hốt một lát, đột nhiên trong lúc này hiểu rõ gì đó, lão ta mở to

mắt, vội vàng muốn mở miệng.

Nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ có phản ứng nhanh

hơn.

“Sư huynh nói thật, Chuẩn Đề đạo hữu đúng là vì đại nghĩa, đáng để chúng ta

kính nể!”

“Kính Chuẩn Đề đạo hữu vì đại nghĩa!”

Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ vội vàng mở miệng.

Bọn họ lập tức hiểu rõ ý của Thái Thượng Lão Quân.

Chuẩn Đề là muốn đòi bọn họ bồi thường tổn thất.

Những lời này của Thái Thượng Lão Quân, muốn phá hỏng Chuẩn Đề mở

miệng.

“Chúng ta kính đại nghĩa của tiền bối.”

Đám Diệp Lạc thấy thế, cũng không biết nên làm gì bây giờ, cả đám chỉ có thể

theo Tam Thanh, cùng kính đại nghĩa của Chuẩn Đề.

Chuẩn Đề: “?”

Được lắm, các ngươi thanh cao, các ngươi không thèm để ý, những chí bảo này

không phải của các ngươi, các ngươi không đau lòng.

Một câu đại nghĩa này, lão ta không thể nói gì nữa.

Chỉ có thể một mình chịu thiệt.

“Được rồi, sư đệ, đừng nói thêm gì nữa.”

Tiếp Dẫn đi tới, khẽ lắc đầu nói.

Thấy Tiếp Dẫn đều đã nói như vậy, Chuẩn Đề cũng không thể làm gì, chỉ có thể

không nói thêm câu nào nữa.

“Được rồi, bố cục lần này đã hoàn thành, kế tiếp im lặng chờ đợi là được, Diệp

tiểu hữu, các ngươi định trở về hay là ở lại cực hoang?”

Thái Thượng Lão Quân mỉm cười, nói.

Sau khi nói xong, mới dời mắt nhìn về phía đám Diệp Lạc, hỏi ý kiến của mấy

người.

Chuyện đến bây giờ xem như hoàn thành, đương nhiên là bọn họ không có khả

năng ở đây.

Chính vì thế mới hỏi đám Diệp Lạc chuẩn bị đi đâu.

“Bẩm tiền bối, bọn ta chuẩn bị về Tiên giới.”

Diệp Lạc vội vàng đứng ra, chắp tay nói.

Đối với lời của Diệp Lạc, đương nhiên là Thái Thượng Lão Quân sẽ không từ

chối.

Lão ta gật đầu, lại nói chuyện với Diệp Lạc một lát, sau đó để đám Diệp Lạc rời

đi.

Sau khi đám Diệp Lạc rời đi, Tam Thanh và Tiếp Dẫn Chuẩn Đề đều nhìn về

phía Tiếp Dẫn.
Bình Luận (0)
Comment