“Đông phương chí thần thánh nhân Trương Hàn, từ lúc gia nhập dưới trướng ta
tới nay, nhiều lần lập được chiến công, cần cù thành khẩn, chịu mệt nhọc, có
công lớn ở Tiên Giới…”
“Lúc này ta tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Nam Thiên Châu sẽ do đông phương
chí thần thánh nhân Trương Hàn quản lý, đông phương chí thần thánh nhân sắp
có được nắm trong tay quyền hành Nam Thiên Châu…”
Ý của những lời này chính là, giao quyền hành của Nam Thiên Châu cho
Trương Hàn.
Khi nghe thấy những lời này, cả người Sở Duyên đều lờ mờ.
Trước đó không lâu không phải mới cho đám Trương Hàn, còn có đám Diệp
Lạc cùng đến cực hoang sao?
Lúc này, Thiên Đạo Tiên Giới trực tiếp giao quyền hành của Nam Thiên Châu
cho Trương Hàn?
Con mẹ nó không khỏi thái quá rồi.
Chẳng lẽ là Trương Hàn xảy ra chuyện gì ở bên cực hoang, lập được công lớn,
cho nên Thiên Đạo Tiên Giới muốn giao quyền hành Nam Thiên Châu, khen
thưởng cho Trương Hàn?
Nhưng mà cho dù như vậy, cũng không khỏi hơi quá.
Đó là quyền hành một châu đấy.
Quyền hành một châu lớn cỡ nào, chuyện này không cần nói cũng biết.
Cả Tiên Giới chỉ có bốn tòa đại châu, mỗi tòa đại châu chia ra làm một quyền
hành.
Bốn tòa đại châu, bốn quyền hành.
Trên tay Sở Duyên có hai quyền hành, cho nên chiếm cứ nửa Tiên Giới.
Trên tay Thiên Đạo Tiên Giới cũng có hai quyền hành.
Nhưng mà hiện giờ Thiên Đạo Tiên Giới chia một quyền hành cho Trương
Hàn?
Thái quá, cách xa đạo lý thông thường.
Thiên Đạo Tiên Giới tin tưởng Trương Hàn như vậy ư?
Chắc chắn Trương Hàn sẽ không đâm sau lưng?
Sở Duyên đoán bừa cũng biết được, chỉ sợ tin tưởng của Thiên Đạo Tiên Giới
đối với Trương Hàn đã đạt tới mức độ rất cao.
Tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến Thiên Đạo Tiên Giới tin
tưởng Trương Hàn như vậy.
Nhưng mà Sở Duyên biết, nếu để Thiên Đạo Tiên Giới biết Trương Hàn là nằm
vùng, chỉ sợ Thiên Đạo Tiên Giới sẽ trực tiếp há to miệng.
“Chậc chậc, tin tưởng lão nhị, đợi lão nhị ngả bài, Thiên Đạo Tiên Giới này sẽ
xong đời.”
“Nhưng mà cũng tốt, hiện giờ lão nhị nắm giữ một quyền hành, đợi ngày ngả
bài, trên tay ta có ít nhất ba quyền hành, lấy tam châu chi lực, cho dù thế nào
đều có thể áp chế Thiên Đạo Tiên Giới.”
Đôi mắt Sở Duyên sáng lên.
Có ba quyền hành, vậy thì đại biểu bọn họ dựng thế ở Tiên Giới.
Cừ thật.
Vậy hành động kế tiếp, cũng thuận tiện hơn nhiều.
Nhưng mà trước đó, hắn còn phải báo mộng một lần, tâm sự với Trương Hàn,
hỏi lão nhị này xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Nghĩ tới đây, Sở Duyên không do dự nữa, tinh thần xao động, điều động tất cả
đến quý danh thần quang.
Mượn dùng thần quang chi lực, hắn bắt đầu báo mộng cho Trương Hàn…
Tiên Giới, Nam Thiên Châu.
Ở trong cung điện trôi nổi đầu tiên.
Trương Hàn ngồi khoanh chân ở trong chủ điện, giữa hai tay hắn ta có đốm
sáng màu vàng kim chớp lóe.
Đốm sáng này là quyền hành của Nam Thiên Châu, đây là Thiên Đạo Tiên Giới
giao cho hắn ta.
Hắn ta không phải Thiên Đạo chi thân, cho nên không thể dung hợp quyền hành
này.
Nhưng hắn ta có thể trực tiếp sử dụng, chỉ cần vươn tay vào trong đốm sáng, có
thể điều động quyền hành một châu.
Rõ ràng là Trương Hàn rất hưởng thụ loại cảm giác gần như là Thiên Đạo này.
Một ý nghĩ của hắn ta, có thể điều động nhật nguyệt tinh thần của Nam Thiên
Châu, cũng có thể điều động phong vũ lôi điện của Nam Thiên Châu, loại cảm
giác gần như “tạo hóa” này, khiến hắn ta trầm luân.
Nhưng mà Trương Hàn vẫn rất lý trí, hắn ta biết, hắn ta chỉ có thể trải nghiệm
loại cảm giác này một chút mà thôi.
Phần quyền hành này, thuộc về sư tôn hắn ta.
Hắn ta chỉ cầm một tấm thẻ thể nghiệm để chơi đùa.
Đợi đến khi hoàn toàn trở mặt với Thiên Đạo Tiên Giới.
Quyền hành của Tiên Giới chắc chắn sẽ thống nhất, đến lúc đó đều thuộc về sư
tôn.
Trong lòng Trương Hàn chính là có ý nghĩ này.
Chẳng qua chuyện này không hề trở ngại cảm thụ quyền hành của hắn ta hiện
giờ.
Đối với Trương Hàn mà nói, có quyền hành một châu như vậy là có trợ giúp rất
lớn.
Hắn ta có thể thống trị một châu, đồng thời hiểu biết về Thiên Đạo, có trợ giúp
lớn đối với tu hành.
Lúc này, Trương Hàn đang trước sau như một, đang cảm ngộ Thiên Đạo.
Hắn ta cảm ngộ một lát.
Bỗng nhiên trong lúc này, xung quanh có từng đợt dao động vô hình tuôn tới.
Một lát sau Trương Hàn bất ngờ mở mắt, hắn ta mượn dùng quyền hành một
châu, cảm nhận được không thích hợp.
“Đây là cái gì?”
Trương Hàn đã nhận ra không thích hợp.
Nhưng hắn ta không rõ lắm, rốt cuộc là không thích hợp chỗ nào.
Trong lúc hoảng hốt, hư không xung quanh Trương Hàn vỡ nát ra, giống như
thủy tinh tứ phân ngũ liệt.
Bản tôn của hắn ta hoàn toàn chưa kịp phản ứng.
Đợi sau khi hắn ta có phản ứng, thì phát hiện mình đang ở trong một vùng tối
tăm.
Cảnh tượng quen thuộc này….
Trương Hàn lập tức biết là có chuyện gì đang xảy ra.
Sư tôn đến đây!