Gần đây Thiên Đạo Tiên Giới thường ở bên Tây Hành Châu tìm kiếm chọn
cường giả, nói không chừng hắn có thể dựa vào phân thân này lẻn vào bên
trong.
Nếu hắn có thể thành công.
Trái lại có thể dựa vào phân thân này, sáng tạo cơ hội khiến Thiên Đạo Tiên
Giới càng có hảo cảm với Trương Hàn hơn.
Nghĩ tới đây, Sở Duyên không do dự nữa, tinh thần bắt đầu điều động.
…
Ở phía xa Đông Thần Châu, trong hoàng đô của tiên triều Đại Đường, trong một
gian phòng nghỉ.
Quý danh thần quang của Sở Duyên bất ngờ mở mắt ra.
Hắn mở mắt ra, lập tức phân hóa một chút thần quang trước, ném về bên Tây
Hành Châu.
Xác định chút thần quang kia đi tới Tây Hành Châu xong, còn biến thành hóa
thân, hắn mới yên tâm.
Hắn không chút lo lắng, hóa thân bị Thiên Đạo Tiên Giới nhìn ra.
Thần quang tràn ngập khả năng vô hạn.
Thần quang hóa thành hóa thân, căn bản không nhìn ra được manh mối.
“Sư tôn, người tình dậy rồi sao?”
Tần Trăn ở một bên đi tới.
“Ừm.”
Sở Duyên mở mắt, nhìn về phía Tần Trăn.
Đệ tử này, hắn thu nhận để chơi đùa, dùng để dạy phế, cho nên không để ý lắm.
Trên đoạn đường này, hắn vốn muốn thu nhận thêm một số đệ tử.
Nhưng căn bản không tìm thấy.
Cho nên dẫn theo Tần Trăn này lắc lư khắp nơi.
“Sư tôn, những cuốn sách này, đệ tử đã đọc xong.”
Tần Trăn quy củ mở miệng.
Sư tôn ở trước mặt hắn ta, lại biến thành dáng vẻ một người đàn ông trung niên
bình thường.
Nhưng hắn ta biết, nguyên hình của sư tôn hắn ta rất khủng bố, loại ngụy trang
này, chỉ triển lãm trước mặt người bình thường mà thôi.
“Đều đã đọc xong rồi hả? Nhanh như vậy ư?”
Sở Duyên cũng kinh ngạc, hắn vì lấy lệ với đệ tử này, mua một đống sách để
Tần Trăn đọc.
Nhanh như thế đã đọc xong rồi sao? Đống sách này thật sự hơi nhiều.
Chẳng lẽ ngộ tính của đệ tử này rất cao?
Nếu là như vậy, vậy trái lại không thể nhận, phải đá đi mới được.
“Vâng, sư tôn, đều đọc xong hết cả rồi.”
Tần Trăn nghiêm túc chăm chỉ nói.
“Đưa hết sách cho ta, để ta kiểm tra xem.”
Sở Duyên nửa tin nửa ngờ.
Những lời này vang lên, Tần Trăn không chút do dự, đi tới một góc phòng lấy
đống sách chất cao như núi ra.
Lúc này Sở Duyên cầm một quyển trong đó, tiện tay lật xem.
“Đồ nhi, vi sư hỏi ngươi, câu này, tử bất ngữ quái lực loạn thần là có ý gì?”
Sở Duyên mở miệng, kiểm tra.
“Hồi bẩm sư tôn, những lời này có ý là, khi đánh người không cần nói gì, trực
tiếp dùng quái lực đánh người ta tới thần chí không rõ!”
Tần Trăn vừa sải bước ra, lớn tiếng nói.
Sở Duyên: “?”
Là ý này sao?
Khi Tần Trăn giải thích câu đầu tiên, Sở Duyên cảm thấy u mê.
Còn có thể lý giải như vậy ư?
“Ngươi, ngươi chắc chắn ngươi không lý giải sai chứ?”
Sở Duyên thật cẩn thận hỏi.
“Sư tôn, tuyệt đối không sai được! Không có khả năng sai!”
Tần Trăn vô cùng kiên định nói.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên cảm thấy kinh hãi.
Hắn nhìn cuốn sách trong tay, trầm tư rất lâu.
“Vậy đồ nhi, ngươi biết lấy đức thu phục người là có ý gì không?”
Sở Duyên do dự một lát hỏi.
Câu hỏi đơn giản như thế, sẽ trả lời chính xác thôi, nếu không thì hắn đều cảm
thấy, chính là sọ não của đệ tử này có vấn đề.
“Sư tôn, câu này thì đơn giản!”
Tần Trăn vô cùng thoải mái nói.
“Đúng vậy, câu này đúng là rất đơn giản…”
Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra, gật đầu đồng ý, cũng cảm thấy câu này vô cùng
đơn giản.
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu, đã bị Tần Trăn cắt ngang.
“Sư tôn, người nói những lời này, bội kiếm của hắn ta tên là ‘Đức’, hắn ta
thường lấy chuôi kiếm này thu phục người khác, cho nên nói ra câu lấy đức thu
phục lòng người!”
Tần Trăn nghiêm túc trả lời như vậy.
Sở Duyên lại cảm thấy kinh hãi.
Nhưng hắn không nghĩ quá nhiều, thử mở miệng thăm dò tiếp tục hỏi.
“Vậy đồ nhi, ngô nhật tam tỉnh ngô thân, là có ý gì?”
“Sư tôn, câu này cũng đơn giản, ta thường cảm thấy hối lỗi vì mình không đủ
cường đại!”
“Vậy, vậy tam thập nhi lập, tứ thập bất hoặc, ngũ thập tri thiên mệnh, thất thập
tùy tâm sở dục là có ý gì?”
“Hồi bẩm sư tôn, chỉ có nhân tài 30 mới xứng cho ta đứng dậy đánh, người bốn
mươi ta đánh không chút khó khăn, người 50 đụng vào ta như gặp thiên mệnh,
người 60 chỉ có ôn hòa nói chuyện bên tai ta, ta mới bỏ qua cho bọn họ, còn
người 70 sao? Nếu dám ra tay, ta tùy tâm sở dục, giết lung tung!”
Nói vô cùng hăng say.
Tần Trăn đập bàn đứng dậy, mặt đỏ tía tai, dáng vẻ vô cùng kích động, đôi mắt
hắn ta đều lóe sáng.
Sở Duyên: “?”
Là lý giải như vậy ư?
Là ta đọc sách nhầm, hay là ngươi đọc sách nhầm?
Cừ thật.
Ta trực tiếp nói cừ thật.
Mở mang kiến thức.
Đôi mắt Sở Duyên mở to như vậy.
Đệ tử này thực sự khiến người ta kinh hãi.
Lý giải đỉnh cấp.
Sở Duyên xem như xem hiểu.
Đệ tử này đọc xong hết đống sách kia ư?
Đọc xong cái beep.
Nói không chừng đệ tử này có bệnh nặng.
Hắn có thể yên tâm nhận đệ tử này rồi.