Đệ tử này không phế, còn có đệ tử nào phế?
“Hay, hay lắm, đồ nhi… Tên Tần Trăn đúng không? Trăn Nhi, câu trả lời của
ngươi khiến vi sư rất hài lòng, vậy kế tiếp ngươi có thể bước vào con đường tu
hành.”
Sở Duyên hít sâu một hơi, nhìn về phía đệ tử của hắn, chậm rãi mở miệng.
“Sư tôn, ta thật sự có thể tu hành rồi hả? Mong sư tôn truyền cho ta pháp môn!”
Tần Trăn quỳ trên đất cúi đầu, lúc này lớn tiếng mở miệng.
Những lời này vừa vang lên, Sở Duyên không trả lời trước tiên, mà hơi cúi đầu,
trầm tư một lát.
Đối với đệ tử này, tùy tiện lừa gạt một chút là được?
Được, cứ lừa gạt đi.
Không có khả năng thật sự lừa gạt thành tài được?
Với ngộ tính của đệ tử này, nếu có thể lĩnh ngộ, vậy thật sự là heo có thể trèo
cây.
“Ngươi am hiểu thiên thuật, vi sư sẽ truyền cho ngươi thiên thuật nhất đạo,
ngươi xem thế nào?”
Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.
“Hả? Sư tôn, thiên thuật cũng có thể tu hành ư? Đó không phải là lừa gạt người
ta sao?”
Tần Trăn há hốc miệng, có chút không dám tin.
Ở trong ấn tượng của hắn ta, thiên thuật là dùng để lừa người.
Thứ này có thể tu hành sao?
Không phải là sư tôn đang lừa hắn ta đấy chứ.
“Đại đạo thế gian, đều có thể tu hành, chỉ cần phù hợp với ngươi, vậy thì tuyệt
đối có thể tu hành, vi sư chỉ hỏi ngươi, ngươi muốn tu hành thiên thuật nhất đạo
hay không?”
Sở Duyên ngồi dậy khỏi giường, hai tay để sau lưng, chậm rãi nói.
“Sư tôn, đệ tử muốn!”
Đối với những lời này, Tần Trăn không chút do dự trả lời.
Nếu nói thiên thuật cũng có thể tu hành, vậy hắn ta chắc chắn sẽ lựa chọn thiên
thuật.
Hắn ta có hứng thú với thiên thuật, thiên phú tuyệt đối.
Có thể sử dụng thiên thuật tu hành, hắn ta cầu còn không được.
“Trăn Nhi, dùng thiên thuật tu hành, đương nhiên có thể, nhưng mà trước khi
truyền đạo này cho ngươi, vi sư cần hỏi ngươi, ngươi lý giải thế nào đối với
thiên thuật?”
Sở Duyên vừa bắt đầu suy nghĩ lừa gạt như thế nào, vừa mở miệng hỏi.
Hắn muốn kéo dài thời gian một chút.
Nói thật, hắn cũng không biết nên lừa gạt như thế nào.
Thiên thuật thiên thuật…
Nên lừa gạt như thế nào đây.
Chuyện này thật sự phải suy nghĩ cẩn thận.
Bên kia Tần Trăn vì câu hỏi của Sở Duyên, cũng bắt đầu suy nghĩ.
Lý giải đối với thiên thuật?
Hắn ta trầm ngâm rất lâu, mới mở miệng.
“Sư tôn, đệ tử cho rằng, nguồn gốc của thiên thuật chính là lấy giả loạn thật, lấy
man thiên quá hải.”
Tần Trăn nghiêm túc đáp.
Nghe thấy câu trả lời này, Sở Duyên im lặng thu hồi lại những lời như là đại đạo
do lão thiên chứng nhận gì đó.
Nếu nói ra như vậy, có vẻ vận mệnh của hắn hơi nhỏ.
Hắn vốn định nói dùng thiên thuật, đã lừa gạt đại đạo, do đó chứng đạo.
Bây giờ khó mà nói như thế.
Nghĩ thêm một lát, Sở Duyên nghĩ tới một chuyện, đôi mắt sáng lên, lập tức
chuẩn bị mở miệng.
“Trăn Nhi, ngươi, vận mệnh nhỏ.”
Sở Duyên chậm rãi nói.
“Vận mệnh nhỏ? Mong sư tôn chỉ giáo!”
Tần Trăn sửng sốt một lát, vội vàng mở miệng nói.
“Thiên thuật nhất đạo chân chính, đều không phải cái gọi là man thiên quá hải,
cũng không phải lấy giả loạn thật, nhưng mà trái lại có chút liên quan tới lời
ngươi nói, thiên thuật chân chính là xảo quyệt! Là nói dối!”
“Dưới lừa dối của ngươi, lừa gạt của ngươi, chỉ cần thế gian có người tin tưởng,
vậy đó là sự thật! Cho dù bất cứ lời nói dối gì, bất cứ lời nói gì, chỉ cần có một
người, cho dù là phàm nhân, vậy đó cũng là sự thật!”
Sở Duyên chậm rãi nói ra.
“Sư, sư tôn, thiên thuật mạnh như thế ư?”
Tần Trăn nghe thấy những lời này, đôi mắt của hắn ta trợn to.
Ý này chính là, những lời hắn ta nói ra, chỉ cần một người trên đời này tin
tưởng, vậy thì sẽ thành sự thật sao?
Bug này không khỏi quá lớn rồi?
Vậy hắn ta nói hắn ta chính là người mạnh nhất thế gian này, chỉ cần có người
tin, vậy chẳng phải hắn ta trực tiếp biến thành người mạnh nhất thế gian này rồi
sao?
Chuyện này không khỏi hơi thái quá.
Tần Trăn cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Thậm chí lớn gan nghĩ, sư tôn đang lừa gạt hắn ta.
Nhưng hắn ta lại cảm thấy, sư tôn có thân phận như vậy, hoàn toàn không cần
thiết lừa gạt hắn ta.
“Sư tôn, như vậy có phải mạnh đến mức thái quá rồi hay không?”
Tần Trăn hít sâu một hơi nói.
“Không hề thái quá, mỗi một con đường lớn đều rất mạnh, thiên thuật nhất đạo,
đương nhiên không kém, tùy vào người ngộ đạo mạnh hay yếu, đại đạo cũng
phân mạnh yếu.”
Sở Duyên không lo lắng chuyện hắn khoác lác quá lớn.
Dù sao hắn khoác lác cũng đã khoác lác.
Quyền của hắn ta, hắn nói những lời này đều đúng, cũng không ai dám phản bác
không phải sao.
Có thể luyện ra hay không, đó là chuyện của Tần Trăn, đâu liên quan tới Sở mỗ
này.
Sở mỗ vốn ôm tâm tư dạy phế Tần Trăn, chẳng lẽ còn tự mình giảng đạo cho
Tần Trăn thật sao…