Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1331

“Ta đưa cho ngươi!”

Hồ ly không có chút do dự, hắn ta trực tiếp ném cây gậy kia về phía Diệp Lạc.

Sau khi giao đồ cho Diệp Lạc xong, hắn ta không dám chạy trốn, thành thật

đứng tại chỗ.

Hắn ta biết, cho dù hắn ta dốc toàn lực chạy trốn, cũng không có tác dụng gì.

Diệp Lạc muốn chém hắn ta, cho dù hắn ta chạy tới đâu, đều không có bất cứ

tác dụng gì.

Chẳng bằng thành thật đứng tại chỗ.

Diệp Lạc nhận lấy cây gậy kia, điều động tinh thần, vốn định đặt vào không

gian trữ vật.

Nhưng ngoài ý muốn phát hiện, cây gậy này căn bản không đặt vào không gian

trữ vật được.

Chuyện này khiến hắn ta kinh ngạc rất lâu.

Nhưng mà Diệp Lạc nhanh chóng hoàn hồn.

Chí bảo chí bảo…

Kỳ lạ một chút, nhưng mà chuyện này cũng hợp lý.

“Đi đi.”

Diệp Lạc nhận lấy chí bảo, trái lại thực hiện hứa hẹn, nhìn thoáng qua hồ ly kia,

nhẹ giọng mở miệng nói một câu như thế.

“Đa tạ tha mạng!”

Hồ ly kia đâu dám nói gì nữa.

Hắn ta vội vàng xoay người rời đi.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Lạc hơi quay đầu, nhìn thoáng qua chỗ Đổng Khưu

mới đứng.

Lúc này Đổng Khưu đã không thấy rõ tung tích, rõ ràng đã chạy.

Nhưng mà Đổng Khưu là Diệp Lạc cố ý thả chạy.

Nếu Diệp Lạc không muốn Đổng Khưu rời đi, cho dù Đổng Khưu mọc thêm hai

cái chân, cũng căn bản không thể thoát được.

“Nếu như không thả Đổng Khưu này đi, chỉ sợ Thiên Đạo Tiên Giới sẽ trực tiếp

hoài nghi tới lão nhị, chỉ có thả Đổng Khưu này đi, Thiên Đạo Tiên Giới mới có

thêm mục tiêu hoài nghi, như vậy cũng có thể sáng tạo thêm cơ hội cho lão

nhị.”

“Lão nhị à lão nhị, ta có thể sáng tạo cơ hội cho đệ chỉ có vậy, còn lại, chỉ có thể

dựa vào đệ rồi.”

Diệp Lạc nhìn phương hướng Tiên Giới, thản nhiên nói.

Hắn ta nhìn một lát xong, lập tức dời mắt, cúi đầu nhìn cây gậy trên tay.

“Chí bảo này, rốt cuộc là thứ gì? Ta dùng pháp lực thôi phát đều không thôi phát

được gì, giống y như sắt vụn. Nhưng mà không biết vì sao, ta cảm thấy cây gậy

này có chút quen mắt.”

Diệp Lạc nhìn cây gậy này, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Hắn ta cũng không biết vì sao.

Cảm giác cây gậy này có chút quen mắt.

Dường như hắn ta từng thấy cây gậy này ở đâu đó rồi.

Nhưng mà Diệp Lạc nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, rốt cuộc hắn ta từng thấy

ở đâu.

Trái lo phải nghĩ xong, Diệp Lạc vẫn không nghĩ nhiều cái gì, xoay người trốn

vào trường hà kiếm đạo, chuẩn bị thông qua trường hà kiếm đạo trốn vào Tiên

Giới…

Thiên Thổ, Tiên Giới.

Thiên Đạo Tiên Giới triệu tập mọi người, thét lên trước tế đàn.

Trong Thiên Thổ, bầu không khí áp lực vờn quanh ở nơi này.

Đám Thao Thế, Thạch Tố đều nằm trong danh sách này.

Nhưng mà ngoại trừ những người này, còn có không ít gương mặt mới ở đây,

những người này đều là người Thiên Đạo Tiên Giới tuyển chọn ở Tiên Giới

trong khoảng thời gian này.

Trong đó cũng có hóa thân do một chút thần quang của Sở Duyên hóa thành.

Lúc này, những người này đều cúi đầu, không dám nói câu nào.

Trái lại Thiên Đạo Tiên Giới.

Lúc này toàn thân Thiên Đạo Tiên Giới lóe lên kim quang, dường như cảm xúc

không ổn định lắm.

“Đổng Khưu, ngươi nói là bị người ta cướp ư? Chí bảo bị người ta cướp? Ngươi

lặp lại lần nữa!”

Giọng nói tràn ngập áp lực của Thiên Đạo Tiên Giới, vang vọng bốn phương

tám hướng.

“Tôn, tôn thượng, thật sự bị người ta cướp, người tới nghe hồ ly kia nói, là một

hỗn độn thánh nhân, thuộc hạ biết không phải là đối thủ nên mới trốn đi.”

Đổng Khưu quỳ trên đất, run lẩy bẩy.

Gương mặt hắn ta trắng bệch, đã biết kết cục kế tiếp của mình.

Cho dù thế nào, kết cục của hắn ta đều không khá hơn chỗ nào.

“Hỗn độn thánh nhân? Hỗn độn thánh nhân thì sao, chuyện này, tuyến đường

này, chỉ ngươi ta biết, ngươi nói xem, vì sao hỗn độn thánh nhân này biết!”

Thiên Đạo Tiên Giới lắc mình một cái, đi tới trước mặt Đổng Khưu, từ trên cao

nhìn xuống, nhìn chằm chằm hắn ta.

Thiên Đạo Tiên Giới không nghĩ ra.

Vì sao lại có hỗn độn thánh nhân biết chuyện này, biết tuyến đường ở đâu, biết

thời gian là khi nào.

Không có khả năng là hỗn độn thánh nhân kia đi ngang qua được/

“Ta, ta không biết…”

Đổng Khưu run rẩy nói.

“Ngươi không biết ư?”

Thiên Đạo Tiên Giới im lặng.

Kim quang lóe lên trên người hắn ta càng ngày càng khủng bố, áp lực cực hạn

vờn quanh.

Không có gì bất ngờ xảy ra, kết cục của Đổng Khưu sẽ vô cùng thảm.

“Đúng rồi, tôn thượng! Trương Hàn cũng biết!”

Đổng Khưu giơ tay, nói như vậy.

Bùm…

Câu này vang lên, bầu không khí lại nhanh chóng thay đổi.

Đám Thao Thế không nhịn được nhích lại gần bên cạnh Trương Hàn, làm tốt

chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Ngay cả hóa thân do một chút thần quang của Sở Duyên biến thành cũng nhích

lại gần Trương Hàn.

“Tôn thượng, hắn vu oan cho ta…”

Trương Hàn vừa định giải thích một chút gì đó.

Nhưng hắn ta còn chưa nói xong.

Bùm!

Thiên Đạo Tiên Giới vung mạnh tay lên.

Sức mạnh vô thượng hàng lâm rầm rầm xuống, khiến Đổng Khưu tan xương nát

thịt.
Bình Luận (0)
Comment