Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1334

“Tôn thượng, vậy ý của ngươi là?”

Trương Hàn do dự hỏi.

“Tra rõ! Ta tự mình tra ở Tây Hành Châu, ngươi điều tra Nam Thiên Châu, lật

tung hai châu này mấy lần, cũng cần phải điều tra ra những người này!”

Trong mắt Thiên Đạo Tiên Giới lóe lên sát ý.

“Ta nghe nghe theo lệnh của tôn thượng.”

Trương Hàn mở miệng nói.

“Đi đi, cứ lớn mật thăm dò, xảy ra chuyện lớn gì, có ta làm chỗ dựa cho ngươi.”

Thiên Đạo Tiên Giới trầm giọng nói.

“Vâng.”

Trương Hàn đâu còn có thể nói gì, chắp tay lui xuống.

Mà Thiên Đạo Tiên Giới nhìn bóng lưng Trương Hàn, hít sâu một hơi.

May mắn.

May mà hắn ta còn có phụ tá đắc lực Trương Hàn ở đây.

Nếu không thì hắn ta muốn xử lý chuyện Tiên Giới, còn có chút phiền phức.

Chẳng qua hơi đáng tiếc.

Kiện chí bảo kia của hắn ta đã bị đoạt đi mất.

Kiện chí bảo kia có thể thương thiên còn không dính nhân quả.

Đối với hắn ta mà nói, phiền phức hơi lớn.

Nhưng cũng không hẳn là vấn đề lớn.

Thiên Đạo Tiên Giới lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.



Cùng lúc đó, trong hư vô chi hải.

Diệp Lạc cướp được đồ xong, gặp được Sở Duyên.

“Sư tôn, đệ tử đã thành công lấy được đồ trở về.”

Diệp Lạc cung kính đưa kiện chí bảo kia cho Sở Duyên.

“Lạc Nhi, ngươi làm rất tốt.”

Sở Duyên mới xem xong tin tức hóa thân thần quang truyền trở về, lúc này mới

hoàn hồn, nhìn về phía Diệp Lạc gật đầu hài lòng.

Hắn lập tức nhìn về phía cây gậy trên tay Diệp Lạc.

Tâm niệm vừa động, lấy cây gậy kia tới tay.

Ngay khi Sở Duyên nhận lấy cây gậy kia, chỉ trong nháy mắt cây gậy đó đột

nhiên lóe lên hồng quang.

Sở Duyên mới cầm cây gậy, cảm giác rất nóng truyền tới, hắn lập tức cảm nhận

được lực lượng Thiên Đạo của mình đang bị thiêu đốt.

Cây gậy này thiêu đốt lực lượng của Thiên Đạo.

Sở Duyên vội vàng buông lỏng tay ra, ném cho Diệp Lạc.

Diệp Lạc cũng vội vàng đỡ lấy cây gậy.

“Sư tôn, làm sao vậy?”

Diệp Lạc cảm thấy nghi ngờ hỏi.

“Không sao.”

Sở Duyên xua tay.

Hắn nhìn cây gậy kia, cây gậy ở trên tay Diệp Lạc không có chút phản ứng gì.

Ở trên tay hắn, thì sẽ thiêu đốt lực lượng Thiên Đạo của hắn.

Cừ thật.

Không hổ là chí bảo có thể thương thiên.

Đụng vào một chút lập tức thiêu đốt lực lượng của Thiên Đạo.

Thứ này, Thiên Đạo thật sự không thể tùy tiện sử dụng.

Để cho quý danh thần quang dùng đi.

Rất đúng lúc, thần quang của quý danh thần quang có thể sử dụng mọi thứ.

Cây gậy này chắc chắn có thể sử dụng.

Nhưng mà nói đi nói lại, Thiên Đạo Tiên Giới chắc chắn cũng không thể dùng

cây gậy này, dù sao đối phương cũng là Thiên Đạo.

Có loại khả năng, hắn ta đưa cây gậy này cho Trương Hàn dùng hay không?

Sở Duyên đạt được chí bảo.

Bên Thiên Đạo Tiên Giới lại hoài nghi trong hai châu có người của thế lực

khác, bắt đầu điều tra rõ ràng.

Mức độ điều tra rõ ràng này vô cùng đáng sợ, nhưng phàm là tu sĩ, gần như đều

bị Thiên Đạo Tiên Giới điều tra một lần.

Thậm chí Thiên Đạo Tiên Giới còn muốn liên thủ với Sở Duyên, điều tra Đông

Thần Châu và Bắc Tiên Châu một lần.

Nhưng rất rõ ràng, bị Sở Duyên biết tình hình từ chối.

Ngay khi Tiên Giới tiến hành làm những việc này, thời gian chậm rãi trôi qua.

Rất nhanh, gần nửa năm trôi qua.

Ngày này, ở Đông Thần Châu,tiên triều Đại Đường, trong hoàng cung Hoàng

Đô.

Sở Duyên tự mình hàng lâm, tới gặp hoàng đế Đại Đường minh hữu ngày xưa.

Sở Duyên hiển hóa chân thân thần quang, dẫn theo đệ tử Tần Trăn đi tới.

“Sở tông chủ!”

Hoàng đế Đại Đường hơi chắp tay, nói một câu không kiêu ngạo không siểm

nịnh.

“Đường đế.”

Sở Duyên cũng không lên mặt cái gì, sau khi hạ xuống đất, cũng đáp lễ.

Hắn hơi nâng mắt nhìn về phía hoàng đế Đại Đường, vốn chỉ tùy ý nhìn thoáng

qua.

Nhưng cái nhìn thoáng qua này, trái lại khiến hắn sửng sốt.

Bởi vì hắn phát hiện, vậy mà hắn không nhìn thấu hoàng đế Đại Đường này.

Ở trong mắt hắn, trên người hoàng đế Đại Đường này có một tầng kim sương

lượn lờ, khiến hắn hoàn toàn không thấy rõ nội tình của hoàng đế Đại Đường.

Thú vị.

Trái lại hoàng đế Đại Đường này rất thú vị.

Xem ra hàng đế Đại Đường này không đơn giản như vậy.

“Sở tông chủ quý lâm, xin hỏi có chuyện gì phân phó?”

Đường đế cười hì hì hỏi.

Tư thế cúi thật sự rất thấp.

Dường như lão ta biết mình chênh lệch với Sở Duyên lớn cỡ nào.

Sở Duyên không đơn thuần là tông chủ của Vô Đạo Tông, lại càng như Thiên

Đạo của Đông Thần Châu, Bắc Tiên Châu.

“Không có gì, chỉ đi ngang qua nơi đây, nên tới thăm hỏi ngươi thôi.”

Sở Duyên cũng lộ ra tươi cười, nói như vậy.

“Thăm hỏi? Như vậy rất tốt, Sở tông chủ không cần đứng ở chỗ này, chúng ta đi

vào đi, tính ra ngươi ta đã lâu không gặp rồi.”

Đường đế vội vàng mời Sở Duyên tiến vào cung điện.

Đương nhiên là Sở Duyên sẽ không từ chối, theo đường đế cùng tiến vào trong

cung điện.

Trong cung điện rộng lớn, chỉ có Sở Duyên và Tần Trăn, cùng với đường đế.

Sở Duyên và đường đế ngồi trên ghế, Tần Trăn đứng phía sau Sở Duyên, rất giữ

quy củ.

“Sở tông chủ, còn chưa thỉnh giáo, vị tiểu huynh đệ phía sau ngươi là?”

Đường đế nhẹ giọng hỏi, ánh mắt nhìn về phía Tần Trăn.
Bình Luận (0)
Comment