Tần Trăn chỉ là một phàm nhân, tư chất càng thấp kém, đương nhiên ở trong
mắt lão ta là liếc mắt một cái sẽ nhìn thấu toàn bộ.
“Đệ tử của ta.”
Sở Duyên cũng không cảm thấy có gì, thoải mái thừa nhận.
“Hóa ra là đệ tử của Sở tông chủ, trái lại là trẫm không đúng, người đâu, mang
ghế tới.”
Ánh mắt đường đế nhìn về phía Tần Trăn lập tức thay đổi, gọi một người mang
ghế tới.
Trong lòng lão ta cũng nghiêm túc đối đãi với Tần Trăn.
Đệ tử của Sở Duyên, cho dù tư chất thấp kém thì thế nào.
Vẫn có thể quật khởi.
Theo ý lão ta, Tần Trăn đã là cường giả trong tương lai.
Đối với nhân vật cỡ này, đương nhiên là lão ta phải tạo dựng quan hệ tốt.
“Không cần…”
Tần Trăn vốn đang bó tay bó chân, muốn từ chối nhưng được Sở Duyên mớm
lời, chỉ có thể câm miệng không nói, cũng đi tới chỗ ngồi thành thật ngồi xuống.
Chỗ ngồi của hắn ta là ở phía sau Sở Duyên, vẫn có vẻ vô cùng kính trọng Sở
Duyên.
Chẳng qua Tần Trăn ngồi vào chỗ ngồi, vô cùng câu nệ.
Hắn ta cũng có một tầng nhận thức rất cao mới đối với sư tôn nhà mình.
Hắn ta vốn cho rằng Sở Duyên chỉ là một đại năng độc nhất vô nhị một phương,
nhưng không ngờ tới vậy mà Sở Duyên cường đại tới mức độ này.
Gặp mặt hoàng đế Đại Đường, hoàng đế Đại Đường đều phải nhường ba phần.
Hoàng đế Đại Đường là ai, Tần Trăn biết rất rõ.
Đó là tiên triều chi chủ một phương.
Thuộc loại nhân vật tuyệt đại vô song, nhân vật đứng đầu Đông Thần Châu.
Nhưng người như vậy, cần nhún nhường sư tôn hắn ta, chỉ sợ sư tôn hắn ta càng
đáng sợ hơn.
“Trái lại phải cảm ơn đường đế, vì quản lý Đông Thần Châu mà làm ra cống
hiến lớn như vậy.”
Sở Duyên gật đầu nói.
“Sở tông chủ nói những lời này làm gì, trái lại ta phải cảm ơn Sở tông chủ,
khâm định tiên triều Đại Đường làm quản lý của Đông Thần Châu.”
Đường đế nói như vậy.
Lão ta biết rất rõ ràng.
Sở Duyên là Thiên Đạo của hai châu.
Tiên triều Đại Đường có thể quản lý khống chế cả Đông Thần Châu, trong
chuyện này không thể thiếu Sở Duyên âm thầm trợ giúp, cùng với ‘thiên ý’ của
Sở Duyên.
Thứ như thiên ý này, nói phức tạp không tính phức tạp, nói đơn giản cũng
không tính đơn giản.
Nói thẳng ra là, thiên ý chính là ý của Sở Duyên, Sở Duyên chính là Thiên Đạo,
ý của Sở Duyên chính là thiên ý.
Sở Duyên im lặng để tiên triều Đại Đường làm quản lý của Đông Thần Châu,
tiên triều Đại Đường được thiên ý như vậy.
Hơn nữa Sở Duyên trợ giúp “thiên ý”, không chỉ có như vậy.
Có đôi khi tiên triều Đại Đường tế trời, Thiên Đạo tự mình hưởng ứng, không
thể nghi ngờ là có Sở Duyên bày mưu đặt kế mới được như vậy.
Cho nên nói, tiên triều Đại Đường có được địa vị như bây giờ, không thể bỏ qua
công lao của Sở Duyên.
Đối với lời hoàng đế Đại Đường nói.
Sở Duyên chỉ cười, không có ý phủ nhận.
Tiên triều Đại Đường trở thành quản lý của Đông Thần Châu, đúng là hắn ngầm
đồng ý.
Hắn cần một thế lực cường đại quản lý Đông Thần Châu thay hắn.
“Sở tông chủ, vì sao không thấy đám đệ tử của ngươi? Hiện giờ trong hai châu
đều là của tông chủ ngươi, vì sao không để bọn họ ra ngoài?”
Đường đế mở miệng hỏi một câu như vậy.
“Phần lớn bọn họ còn chưa thành thánh, cho nên không để bọn họ ra ngoài, đợi
bọn họ thành thánh, lại để bọn họ ra.”
Sở Duyên thuận miệng đáp một câu.
“Đợi bọn họ đều thành thánh, lại để bọn họ ra ngoài ư?”
Đường đế bị những lời này dọa sợ.
Lão ta nhớ rõ Sở Duyên có mười mấy đệ tử.
Mười mấy đệ tử đều thành thánh sao?
Như vậy không khỏi quá khoa trương.
“Đúng vậy, chính là như thế.”
Sở Duyên thản nhiên gật đầu.
“Đó là thánh nhân mà.”
Đường đế vô cùng sợ hãi nói.
“Thánh nhân? Thánh nhân thì sao? Ở trước mặt đường đế ngươi, e rằng thánh
nhân tầm thường không đủ nhìn.”
Sở Duyên nói với hàm ý sâu xa.
Những lời này vừa vang lên, trái lại Đường Đế sửng sốt một lát, ngay sau đó lộ
ra tươi cười.
“Đúng là Sở tông chủ, không thể gạt được mắt ngươi. Ngày xưa ta đạt được một
vật lạ, ngoài ý muốn phát hiện vật lạ có thể dung hợp ý chí của hàng tỷ dân
chúng Đại Đường, cộng thêm bản thân ta, cho nên có thực lực như vậy.”
Đường Đế không có bất cứ che giấu gì, thoải mái nói ra.
“Hả? Vậy không biết chiến lực của đường đế hiện giờ là ở vị trí nào?”
Sở Duyên tràn ngập hứng thú hỏi.
Nếu chiến lực của hoàng đế Đại Đường khá tốt, hắn thật sự muốn liên hợp một
chút, tương lai cùng chiến đấu với Thiên Đạo Tiên Giới.
“Không rõ lắm, bản thân đột phá tới nay, còn chưa từng gặp được địch thủ,
không biết cực hạn.”
Đường đế lắc đầu.
“Hả? Một khi đã như vậy, vậy không biết đường đế có nể mặt so tài hay
không?”
Ý chí chiến đấu của Sở Duyên bị kích phát.
“Có thể, nhưng mà chúng ta lấy pháp tướng chiến đi, nếu bản thân chiến đấu, e
rằng động tĩnh hơi lớn.”
Đường đế nói.
“Được.”
Lúc này Sở Duyên đứng dậy, vừa sải bước ra, chuẩn bị ra tay.
“Không phải nói pháp tướng sao?”
Đường đế ngây ngẩn cả người.
“Đây là pháp tướng của ta mà.”
Sở Duyên trả lời.
Hắn không phải bản thể, đây xem như là pháp tướng của hắn.
Đường đế: “?”