Trong cung điện.
Sở Duyên và đường đế cùng chớp mắt, đều mở hai mắt ra.
“Đa tạ.”
Sở Duyên dẫn đầu mở miệng trước, nói với đường đế.
“Sở tông chủ đúng là Sở tông chủ, bội phục.”
Đường đế cười khổ nói.
Hai bọn họ so tài, kết quả đã có.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Sở Duyên thắng.
Ở trước mặt Sở Duyên, đường đế gần như không có lực đánh trả.
“Bản lĩnh của đường đế ngươi cũng không tầm thường, e rằng hỗn độn thánh
nhân bình thường đều không phải đối thủ của ngươi, đường đế có bản lĩnh như
vậy, có hứng thú cùng đối phó Thiên Đạo Tiên Giới hay không?”
Sở Duyên đã thấy rõ được bản lĩnh của đường đế.
Hắn mở miệng nói với đường đế, mời lão ta gia nhập bọn họ, cùng đối phó
Thiên Đạo Tiên Giới.
Dường đế nghe xong những lời này, không mở miệng đồng ý trước tiên, mà rơi
vào trầm tư.
Sau khi suy nghĩ một lát, lão ta mới chậm rãi mở miệng.
“Xin hỏi Sở Tần Chí, việc này thành, ta được ưu đãi gì?”
Trong mắt đường đế hiện lên ánh sáng.
Muốn lão ta giúp không công, đương nhiên là chuyện không có khả năng.
Sở Duyên cũng hiểu rõ, không có khả năng để đường đế này giúp không công
được, trầm ngâm một lát mới trả lời.
“Ngươi muốn có được ưu đãi gì?”
Chỉ nghe Sở Duyên hỏi như vậy.
“Ta muốn Đông Thần Châu.”
“Ngươi đang nằm mơ à, Đông Thần Châu phồn hoa cỡ nào, ngươi không phải
không biết.”
“Vậy ta muốn Tây Hành Châu.”
“Không được.”
“Bắc Tiên Châu được chưa?”
“Không có khả năng, Tiên giới thống nhất xong, không có khả năng tách ra, cho
dù thế nào đều khó có khả năng phân liệt.”
“Ngươi, vậy ta được cái gì?”
“Sau khi xong chuyện, ta nợ ngươi một ân tình.”
Rầm….
Trong điện yên tĩnh một lát.
Đường đế không nói nữa, nhíu mày rơi vào suy tư.
Sở Duyên cũng không thúc giục, cứ ngồi ở đó chờ đợi như vậy.
Một lát sau, đường đế gật đầu đồng ý, một ân tình của Sở Duyên, lão ta đồng ý.
Sở Duyên cũng lộ ra tươi cười, hắn đang định mở miệng nói gì đó.
Không đợi hắn nói, một bóng người xông vào.
“Hạo Nhi, ngươi tới làm gì.”
Đường đế thấy rõ người tới, cau mày nói một câu.
“Phụ hoàng, hôm nay nhi thần tới đây, chính là muốn hỏi thiên hạ này, đâu có
thái tử mấy chục vạn năm?”
Lý Hạo đi tới, đi thẳng vào vấn đề.
Đường đế vừa nghe thấy thế, gương mặt lập tức âm trầm, con trai ngu ngốc này,
sao đến đây làm mất mặt.
Có Sở Duyên ở đây, lão ta không muốn răn dạy cái gì, chỉ muốn Lý Hạo nhanh
chóng cút đi.
“Hạo Nhi, trẫm đã sớm nói, thiên hạ Đại Đường này sớm muộn gì cũng là của
ngươi, ngươi gấp cái gì, trẫm cố gắng như vậy, không phải đều là vì ngươi.”
Đường đế cố nén lửa giận, nói.
“Thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của ta ư?”
Lý Hạo sửng sốt một lát.
“Đúng vậy.”
Đường đế mở miệng trả lời.
“Vậy vì sao thường ngày phụ hoàng đối xử với con tệ như thế? Như vậy tính ra,
phụ hoàng là ăn của ta, dùng của ta, sao vẫn mỗi ngày mắng ta.”
Đại não của Lý Hạo quay về đường ngay, lúc này mở miệng.
Đường đế: “?”
…
Trong hoàng đô, trên một đường phố.
Sở Duyên dẫn theo Tần Trăn đi ở nơi này.
Sở Duyên đi trước, Tần Trăn theo sau.
Hai người đang chậm rãi đi trên đường phố này.
Đi một lát, Tần Trăn do dự rất lâu, sau đó lựa chọn mở miệng.
“Sư tôn, chuyện của vị Lý thái tử kia, chúng ta thật sự không giúp sao?”
Chỉ nghe Tần Trăn hỏi như vậy.
“Giúp cái gì? Giúp đường đế cùng đánh con trai sao? Hay là nói đường đế đánh
con trai, ta đánh đồ đệ, ngươi cùng chịu tội với Lý thái tử kia?”
Sở Duyên dừng bước, hai tay để sau lưng, quay đầu thản nhiên liếc Tần Trăn
một cái.
Nghe thấy những lời này, Tần Trăn lập tức câm miệng không nói.
Nói một chút thì được, bảo hắn ta cùng chịu tội sao?
Thôi bỏ đi.
Tử đạo hữu bất tử bần đạo.
“Sư tôn, ta nói đùa thôi.”
Tần Trăn lập tức đổi chiều, nói.
“Vậy còn không tiếp tục đi, tu hành của ngươi thế nào?”
Sở Duyên xoay người tiếp tục đi về trước, tùy ý mở miệng hỏi.
Hắn không thấy là Tần Trăn có thể tu luyện ra cái gì, hoàn toàn là rảnh rỗi nhàm
chán, tùy tiện hỏi mà thôi.
“Sư tôn, đệ tử vẫn chưa lĩnh ngộ ra được gì từ trong lời nói của sư tôn.”
Tần Trăn cúi đầu, thành thật trả lời.
“Biết ngay mà, không sao, ngươi đọc nhiều sách là được.”
Sở Duyên thấy không nằm ngoài dự đoán, nhẹ nhàng xua tay.
“Nhưng mà sư tôn, những quyển sách này đệ tử đều đã đọc xong gần hết rồi.”
Tần Trăn không hiểu, hắn ta đã đọc xong, còn cần hắn ta đọc thứ gì.
“Những luận ngữ này, ngươi đều đọc xong hết cả rồi sao?”
Sở Duyên khẽ nhíu mày, hỏi.
“Đương nhiên là đã đọc xong, sư tôn, dựa theo quan sát của đệ tử, những quyển
sách này đều là dạy ta một đạo lý, cá lớn nuốt cá bé!”
Tần Trăn nghiêm túc nói.
“Dạy cá lớn nuốt cá bé sao? Là như vậy à?”
Sở Duyên sửng sốt một lát.
Hắn không biết đạo lý này.
“Đúng vậy sư tôn, đệ tử suy đoán, những quyển sách này, mỗi một quyển đều là
quy củ của đạo thượng, đạo thượng, sư tôn người hiểu đúng không? Loại như
hắc đạo, cho dù là loại giang hồ kia, trong sách nói đều là quy củ của đạo
thượng.”