Trường hà kiếm đạo hiện giờ, vô số quang điểm trôi nổi, mỗi một quang điểm
đều đại biểu cho một loại kiếm đạo.
Vô số quang điểm này tổ hợp lại với nhau, khiến trường hà kiếm đạo giống như
một thế giới cảnh trong mơ, rực rỡ nhiều màu sắc.
Lúc này, ở trong trường hà kiếm đạo, trong Ẩn Thiên Đảo.
Các đệ tử thân truyền của Vô Đạo Tông đều tụ tập cùng một chỗ nói chuyện với
nhau.
“Ta chỉ biết bố cục của sư tôn, nhưng tuyệt đối không ngờ vậy mà trận chiến
đấu này kết thúc kỳ lạ như thế, kết cục này cho dù thế nào ta cũng không ngờ
tới.”
“Chuyện này người nào có thể dự đoán được? Vậy mà nhị sư huynh trâu như
thế, ngay cả Thiên Đạo Tiên Giới đều nắm được.”
“Các ngươi nói xem, Thiên Đạo Tiên Giới là nam hay nữ? Nếu là nữ, các ngươi
nói xem, có thể xảy ra một số việc hay hay không?”
“Ta cảm thấy hẳn là nam, có lẽ không có khả năng xảy ra chuyện gì đó với nhị
sư huynh.”
Các đệ tử đều đang nói chuyện với nhau.
“Nam sao? Vậy không phải càng kích thích à?”
Đúng lúc này, Đạm Đài Lạc Tuyết bất ngờ nói một câu.
Nàng vốn có dáng vẻ lười biếng, chỉ trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo, đôi mắt
đều sáng rực lên, nhìn đám đồng môn.
Câu này vang lên, rất nhiều đồng môn đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn Đạm Đài
Lạc Tuyết, trong lúc này không biết nên nói gì.
Cuối cùng vẫn là Diệp Lạc đứng ra, cắt ngang bầu không khí hơi xấu hổ này.
“Thiên Đạo chính là Tiên Giới thai nghén ra, vô hình vô tướng, biến hóa muôn
vàn, không phân giới tính, các ngươi đừng suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này.”
Diệp Lạc mở miệng nói.
“Không, không thể nói như vậy được. Đại sư huynh, Thiên Đạo không phân
giới tính, nhưng mà Thiên Đạo là thai nghén chúng sinh, tính ra Thiên Đạo
tương đương với mẹ chúng sinh, cũng là nữ.”
Đúng lúc này Tô Càn Nguyên đứng ra, nói như vậy.
Hắn ta vừa nói như vậy, dẫn tới đám đồng môn bắt đầu tràn ngập hứng thú nói
chuyện với nhau.
“Mẹ chúng sinh ư? Mẹ kiếp, vậy chẳng phải nhị sư huynh biến hóa nhanh
chóng, biến thành cha chúng sinh?”
“Huynh nói như vậy, sau này chúng ta nhìn thấy nhị sư huynh, còn phải gọi một
tiếng cha sao?”
“Như vậy chơi không vui rồi…”
Rất nhiều đồng môn thảo luận, đề tài bắt đầu biến chất.
Diệp Lạc ở bên cạnh trợn tròn mắt, tức giận nhìn thoáng qua Tô Càn Nguyên, rõ
ràng là hắn ta đã chuẩn bị nói sang đề tài khác rồi.
Không ngờ tới con hàng này, còn kéo đề tài trở về.
Còn dẫn dắt đề tài theo hướng sâu hơn.
“Các ngươi đang nói chuyện gì, mà tán gẫu vui vẻ như vậy.”
Bỗng nhiên có giọng nói truyền tới, khiến đám đệ tử nhao nhao ngẩng đầu nhìn
thoáng qua.
Ở trong tầm mắt của bọn họ, chỉ thấy một bóng người toàn thân quấn quanh
thần quang vô cùng vô tận.
Đúng là tiểu hiệu thần quang của Sở Duyên vẫn luôn để ở đại điện tông chủ.
“Sư tôn!”
Đám đệ tử vừa nhìn thấy Sở Duyên, sắc mặt lập tức thay đổi, cả đám thu liễm
lại hết vui cười, vô cùng nghiêm túc hành lễ với Sở Duyên.
Đối mặt với Sở Duyên, bọn họ không dám có một chút sơ suất nào.
Bình thường cho dù vui đùa tới mấy, đều được, nhưng đối mặt với sư tôn nhà
mình, bọn họ không ai dám không nghiêm túc.
“Ừm, đều không cần đa lễ, các ngươi đang nói chuyện gì thế, cả đám cười vui
vẻ như vậy.”
Sở Duyên chắp hai tay sau lưng đi tới, cười hì hì hỏi một câu.
“Không có gì, không có gì.”
Các đệ tử đâu dám nói ra, bọn họ đang trêu chọc Trương Hàn.
Bọn họ trêu chọc thì trêu chọc, đó là vì mọi người ở đây đều là sư huynh đệ
đồng môn.
Nếu trêu chọc ở trước mặt sư tôn, chẳng phải sẽ bị đánh chết.
Không thể chờ mong sư tôn cùng trêu chọc Trương Hàn với bọn họ được đúng
không.
“Sư tôn, không phải là người đang dung hợp quyền hành của Tiên Giới sao?
Bỗng nhiên người tới nơi này, là có chuyện cần các đệ tử giúp đỡ ư?”
Diệp Lạc đứng ra, đổi đề tài chắp tay nói.
Cách trận chiến ở hư vô hỗn độn, đã qua một khoảng thời gian.
Từ sau cuộc chiến đó, Sở Duyên vẫn luôn dung hợp quyền hành của Tiên Giới,
khiến quyền hành thống nhất lại.
Chuyện này tính ra, từ ngày đó tới bây giờ, hôm nay là lần đầu tiên bọn họ thấy
sư tôn nhà mình.
“Đúng vậy, lần này vi sư tới đây, là có chuyện quan trọng muốn dặn dò các
ngươi.”
Sở Duyên gật đầu, nói như thế.
Những lời này vang lên, các đệ tử đều sửng sốt một lát.
Cả đám nhanh chóng đứng thẳng người, đồng thời cúi đầu với Sở Duyên.
“Nguyện chia sẻ ưu sầu với sư tôn!”
Rất nhiều đệ tử của Vô Đạo Tông lộ ra vẻ mặt kích động.
Cho tới nay đều là sư tôn chiếu cố bọn họ, bọn họ căn bản không làm được
chuyện gì giúp sư tôn.
Bọn họ cảm kích ơn của sư tôn, cho tới nay đều chưa từng báo đáp lại.
Hiện giờ cuối cùng sư tôn cũng có chuyện cần phân phó cho bọn họ.
Sao bọn họ có thể không kích động.
Đúng là hiếm thấy chuyện bọn họ giúp được sư tôn.