Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1395

Tiên Giới cần phải quản lý.

Hắn nhất định phải ở lại, quản lý Tiên Giới thật tốt trước mới được.

Ít nhất khiến Tiên Giới có người trấn thủ, nếu không thì hắn đi ba hiệu quy nhất,

bị trộm nhà thì chơi vui rồi.

Sở Duyên tỉnh táo lại.

Hắn nhìn về phía Diệp Lạc, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ.

“Lạc Nhi, việc này không thể trách ngươi, nhưng mà hiện giờ vi sư có chuyện

càng quan trọng cần ngươi đi làm.”

Sở Duyên mở miệng nói.

“Sư tôn cứ dặn dò, đương nhiên là đệ tử sẽ dốc toàn lực trợ giúp sư tôn.”

Diệp Lạc chắp tay, mở miệng nói.

“Kế tiếp vi sư không có thời gian ở lại Tiên Giới, cần đi ra ngoài một thời gian,

Tiên Giới sẽ giao cho ngươi quản lý, ngươi cần phải thay vi sư quản lý Tiên

Giới thật tốt. Nếu không có kinh nghiệm quản lý, có thể gọi Hàn Nhi cùng quản

lý với ngươi.”

Sở Duyên dặn dò một câu.

Sau khi hắn dặn dò xong.

Căn bản không cho Diệp Lạc cơ hội từ chối, lập tức di chuyển, hóa thành kim

quang biến mất tại chỗ.

Chỉ để lại một đám căn nguyên của Thiên Đạo có thể nắm giữ Tiên Giới trước

mặt Diệp Lạc.

Diệp Lạc đứng ngơ ngác tại chỗ.

Có chút há hốc miệng.

Sư tôn đang làm gì thế?



Sở Duyên căn bản không có ý muốn để ý.

Tiên Giới giao cho Diệp Lạc hắn vô cùng an tâm, cho nên trực tiếp rời đi.

Cùng lúc đó, hai hiệu khác của Sở Duyên cũng rời khỏi Tiên Giới vào lúc này.

Ba hiệu cùng bay tới cực hoang.

Sở Duyên tính toán ba hiệu quy nhất ở cực hoang.

Hắn biết rõ.

Một khi hắn ba hiệu quy nhất thực lực sẽ phình to, đến lúc đó chỉ sợ uy thế sẽ

ảnh hưởng đến khá xa, hắn sợ ảnh hưởng đến Tiên Giới, cho nên đi tới cực

hoang…

Phía nam cực hoang, trong bóng tối vô cùng vô tận.

Lúc này, một tia sáng đang nở rộ ra.

Tia sáng này giống như ánh sáng hi vọng khi vạn vật mới bắt đầu nở rộ ra.

Hào quang xuất hiện, chỉ trong nháy mắt chiếu sáng hơn nửa cực hoang.

Phàm là sinh vật tiếp xúc với hào quang, đều lập tức hóa thành dáng vẻ sinh ra,

toàn bộ căn nguyên của sinh mệnh đều bị cướp đoạt, dung nhập vào trong hào

quang.

May mà hiện giờ trong cực hoang không có nhiều sinh linh, đa số đều ở hư vô

hỗn độn, nếu không có khả năng dưới ánh sáng này, ngay cả vô số Hỗn Độn Ma

Thần đều chết đi.

Ở chính giữa hào quang này.

Một bóng người toàn thân lóe ra thần quang lẳng lặng đứng đó.

Hắn đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích, vừa vặn chỉ phát ra khí tức trong lúc lơ

đãng, lại khiến cả Thiên Địa run rẩy, giống như hắn là thần nhìn xuống chúng

sinh, như tổ thần của Thiên Địa, quý không thể nói.

Người này chính là Sở Duyên.

Sở Duyên đứng trong cực hoang, nếu có người có thể xuyên qua thần quang

nhìn thấy biểu cảm, có thể thấy vẻ mặt hoảng hốt của hắn.

“Thần quang…”

Sở Duyên mở miệng, nhẹ giọng nói hai chữ, hắn giơ tay lên, ánh mắt nhìn chằm

chằm tay mình.

Ở trong lòng bàn tay hắn có kim quang trôi nổi, đây là căn nguyên của Tiên

Giới, cũng là quý danh Thiên Đạo ban đâu.

Sau khi Sở Duyên tốn mấy năm, cuối cùng cũng hoàn thành ba hiệu quy nhất.

Chẳng qua trong quá trình ba hiệu quy nhất xảy ra chút sai sót.

Quý danh Thiên Đạo không dung hợp tiến vào trong hai hiệu thần quang kia.

Quý danh thần quang và tiểu hiệu thần quang dung hợp xong, tự động bài xích

dung hợp với quý danh Thiên Đạo, căn bản không tiếp nhận quý danh Thiên

Đạo.

Cho nên mới dẫn tới tình huống hiện giờ.

Hai thần quang dung hợp.

Uy thế đúng là phình to, nhưng tinh thần của hắn vĩnh viễn cố định trong thần

quang.

Quý danh Thiên Đạo không thể mở ra nữa.

Không có tinh thần, quý danh Thiên Đạo giống y như tượng gỗ.

Sở Duyên cũng biết, vì sao quý danh Thiên Đạo của hắn không thể dung nhập.

Bởi vì bản thân thần quang vốn là thứ vô cùng thuần túy, căn bản không cho

phép Thiên Đạo dung nhập.

Đối với thần quang mà nói, Thiên Đạo là một loại tạp chất, một loại tạp chất bị

thần quang bài xích.

Đổi phương thức mà nói, đó chính là trình tự của Thiên Đạo kém hơn thần

quang nhiều lắm, cho nên thần quang cảm thấy Thiên Đạo là tạp chất theo bản

năng, không cho phép dung nhập.

Sở Duyên vì dung hợp không có biện pháp, chỉ có thể dung hợp hai hiệu thần

quang, từ bỏ quý danh Thiên Đạo.

Nhưng mà dung hợp hai hiệu thần quang, cũng không khiến hắn thất vọng.

Cảm nhận lực lượng trong cơ thể.

Sở Duyên cũng rất hài lòng.

Hiện giờ hiệu thần quang này, có thể có thực lực chân chính của “đại đạo thánh

nhân”

Quan trọng nhất là hắn nắm giữ quy tắc vô thượng, quy tắc này vượt qua đại

đạo, vượt qua mọi thứ.

Tên của quy tắc này là: “Không thể nhìn thẳng”.

Cho dù là sinh linh gì, cho dù có tu vi gì, cũng không thể nhìn thẳng hắn, một

khi nhìn thẳng hắn sẽ lập tức chết đi.

Hơn nữa trong phạm vi tầm mắt của hắn, có thể nắm giữ sinh tử của bất cứ sinh

linh nào, cho dù là tiêu diệt thế giới gì đó.
Bình Luận (0)
Comment