“Kỳ đạo kỳ đạo, ngay cả bản thân đều là quân cờ, sao có thể nắm giữ kỳ đạo
chân chính…”
“…”
Các đệ tử đều sinh ra hoài nghi bản thân, có cảm giác như sắp điên cuồng.
“Tỉnh lại.”
Sở Duyên phát hiện tình hình của đám đệ tử, khẽ nhíu mày, hắn nói khẽ một câu
như thế.
Giọng nói của hắn giống như tiếng trời.
Vang vọng bên tai đám đệ tử, đánh thức đám đệ tử dậy.
Đám Diệp Lạc mê mang nhìn mình một lát, lại nhìn về phía sư tôn cùng với cự
sơn hắc ám trước người sư tôn.
Bọn họ không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bọn họ biết, đạo tâm của bọn họ đều sắp tan vỡ.
Hơn nữa chuyện này, còn đến từ cự sơn hắc ám ở phía trước.
“Các ngươi lùi về sau đi.”
Sở Duyên cũng biết, có khả năng những đệ tử này bị những thứ không rõ phía
trước ảnh hưởng, cho nên mở miệng bảo những đệ tử này lùi ra.
Đám Diệp Lạc cũng không dây dưa, nhao nhao lùi về sau một khoảng.
“Các ngươi cẩn thận một chút.”
Sở Duyên vừa định dặn dò.
Hắn quay đầu lại, thì thấy không gian bốn phía bắt đầu vặn vẹo.
Sau khi đám đệ tử của hắn rời khỏi sự che chở của thần quang trên người hắn,
như bị vô số thần quang cách ly.
“Chuyện này…”
Sở Duyên vươn tay, muốn kéo đám đệ tử trở về nhưng đã muộn.
Những đệ tử này nhanh chóng biến mất trong không gian vặn vẹo này.
Sở Duyên nhíu mày, muốn đi tìm.
Vừa vặn ở trong cự sơn hắc ám kia, lại truyền tới từng đợt khí tức quỷ dị.
Những khí tức này khiến Sở Duyên không khỏi quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy trong cự sơn hắc ám này, truyền tới từng dòng khí tức khiến hắn cảm
thấy kiêng kị.
Loại kiêng kị này không phải thực lực cảnh giới, mà là kiêng kị trên căn
nguyên.
Đổi cách nói khác, đây là kiêng kị thần quang cảm nhận được.
Mà không phải cảnh giới của Sở Duyên.
Có thể khiến thần quang cảm thấy kiêng kị, đây là lần đầu.
“Không biết đám Lạc Nhi đã đi đâu, nhưng luôn cảm thấy, đám Lạc Nhi không
gặp nguy hiểm, trái lại thứ trước mắt ta…”
“Rất nguy hiểm!”
Đây là đánh giá của Sở Duyên đối với cự sơn hắc ám này.
Rất nguy hiểm!
Hắn luôn cảm thấy một khi hắn tới gần cự sơn hắc ám này, sẽ bị đánh chết.
Loại cảm giác này vô cùng rõ ràng.
Nhưng mà Sở Duyên vẫn muốn đi tới gần cự sơn hắc ám kia, muốn nhìn xem
đó là gì.
Bởi vì cự sơn hắc ám này không chỉ mang tới cho hắn cảm giác nguy hiểm,
càng mang tới cảm giác quen thuộc cho hắn.
Sở Duyên rất muốn tìm tòi nghiên cứu một lát, xem loại cảm giác quen thuộc
này là sao đây.
Hắn cất bước đi về trước.
Một bước bước ra.
Không đợi hắn đi vào cự sơn hắc ám kia.
Rầm rầm…
Bỗng nhiên trong lúc này, cự sơn hắc ám rung động, khí tức cổ xưa vô cùng
cường đại bất chợt lóe lên trong cự sơn.
Dường như có tồn tại cổ xưa rất cường đại đang thức tỉnh.
Nhưng khí tức này chỉ chớp lóe rồi biến mất, chỉ trong giây lát biến mất, giống
như tồn tại này lại rơi vào ngủ say lần nữa.
Sở Duyên cảm thấy nghi ngờ khó hiểu đối với chuyện này.
Hắn cất bước còn muốn tiếp tục đi về trước.
Hắn mới sải bước ra, còn chưa tiến vào trong phạm vi của cự sơn hắc ám.
Từng dòng thần quang bỗng nhiên lao nhanh tới, dừng lại trước mặt hắn, hình
thành một bóng dáng.
Đúng là thần quang tồn tại từng xuất hiện lúc trước.
“Không thể bước vào nơi này!”
Thần quang tồn tại cao giọng nói một câu, cản lại Sở Duyên đang định đi về
trước.
“Ngươi?”
Sở Duyên nhìn về phía đối phương, sửng sốt.
“Bên trong có một vị khủng bố đang ngủ say, rất có khả năng khí tức của ngươi
sẽ khiến vị này thức tỉnh, với thực lực của ngươi hiện giờ không thể đối kháng
được đối phương, đến lúc đó ngươi sẽ gặp phiền phức, nghe ta, bây giờ dừng
bước lại đi.”
Thần quang tồn tại kiên nhẫn khuyên bảo Sở Duyên, không hi vọng hắn tiếp tục
bước vào.
“Ngươi là ai?”
Sở Duyên nghe xong không tiếp tục tiến về trước, mà nhìn về phía thần quang
tồn tại kia.
“Tại hạ là tùy tùng dưới trướng Vô Danh Chi Chủ, hiện giờ chưởng quản Vô
Danh Giới.”
Thần quang tồn tại chậm rãi nói như thế.
Sau khi nói xong, hắn ta còn hành lễ cổ xưa với Sở Duyên.
“Vô Danh Chi Chủ? Hắn ta là ai? Vô Danh Giới, là nơi nào?”
Sở Duyên nhíu mày hỏi.
Hắn không biết hai từ này, rốt cuộc là gì.
Nhưng mà khi hắn nghe thấy bốn chữ “Vô Danh Chi Chủ” này, trong lòng
không khỏi run lên một cái.
Dường như từ rất lâu trước đây, hắn đã từng nghe nói tới bốn chữ này.
“Không bằng ngươi đi theo ta một chuyến, ta vì tốt cho ngài sẽ nói tỉ mỉ ra thế
nào?”
Thần quang tồn tại lắc đầu, nói.
“Có thể thì có thể, nhưng đám đệ tử của ta nên làm sao bây giờ?”
Sở Duyên nhớ tới đám đệ tử của hắn.
“Không cần lo lắng, đám đệ tử của ngươi không gặp nguy hiểm tới tính mạng,
đều có các duyên pháp, đây là ưu đãi.”
Thần quang tồn tại xua tay, nói như thế.
Thấy cảnh tượng này, Sở Duyên không còn do dự nữa, đi theo thần quang tồn
tại rời đi.
Trước khi rời đi, hắn nhìn thoáng qua cự sơn hắc ám kia lần nữa.
Cảm giác quen thuộc đó vẫn ở đây.
Dường như hắn quen tồn tại đang ngủ say ở bên trong cự sơn hắc ám đó.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
Chẳng qua Sở Duyên không nghĩ nhiều, đi theo thần quang tồn tại nhanh chóng
rời khỏi nơi này…