“Lạc Nhi, Trương Hàn, các ngươi ở phía sau đội ngũ, đề phòng có sư huynh đệ
tụt lại phía sau, vi sư ở phía trước, các ngươi ở phía sau, duy trì đội ngũ này tiến
về trước, biết rõ chưa?”
Sở Duyên dặn dò đám đệ tử.
Dù sao hắn không biết, rốt cuộc bên trong có nguy hiểm hay không.
Cho nên hắn muốn cố gắng hết sức, đảm bảo an toàn của các đệ tử.
“Đệ tử tuân lệnh sư tôn.”
Đương nhiên là các đệ tử không dám nói không.
Diệp Lạc và Trương Hàn liếc nhau, đều nhìn ra được vẻ nghiêm trọng trong mắt
đối phương.
Không biết vì sao, bọn họ cảm thấy chuyến đi này, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.
“Lão nhị, lát nữa đệ nhất định phải nhớ rõ, gọi nàng dâu của đệ ra hãy đánh, nếu
không xuất hiện nguy hiểm, đệ không ngăn được.”
Diệp Lạc ngầm truyền âm cho Trương Hàn, dặn dò.
“Ừm, ta biết rồi, không đúng… Móa nó huynh nói cái gì mà gọi nàng dâu ra
hãy đánh? Bọn ta là đồng bọn, đại sư huynh, hiện giờ huynh không đánh lại
được ta, huynh đừng hung hãn!”
Trương Hàn lập tức nóng nảy, thở hổn hển nhìn Diệp Lạc, dường như ước gì
đấu một mình với vị đại sư huynh này.
“Cái gì mà ta không đánh lại được đệ? Ta không đánh lại được nàng dâu của đệ,
không phải không đánh lại được đệ.”
Diệp Lạc liếc mắt nhìn một cái.
Đùa gì thế.
Chỉ mình Trương lão nhị này?
Không phải hắn ta khoác lác.
Hắn ta dốc toàn lực chém một kiếm, chỉ sợ Trương lão nhị này phải quỳ trên
đất.
Diệp Lạc cố kỵ, chỉ có Thiên Đạo Tiên Giới trên người Trương Hàn.
Thiên Đạo Tiên Giới thay mặt đánh, hắn ta không phải đối thủ.
“Huynh, huynh, huynh…”
Trương Hàn vô cùng tức giận.
Hắn ta vốn định nói gì đó, nhưng Sở Duyên ở phía trước đã chuẩn bị đi vào cột
sáng.
Cho nên Trương Hàn không có cách nào tranh cãi ầm ĩ, chỉ có thể khẽ cắn môi,
trừng mắt với vị đại sư huynh này, chuẩn bị đi theo sư tôn tiến vào trong cột
sáng.
“Đi thôi.”
Sở Duyên khởi hành, chuẩn bị đi vào trong cột sáng.
Hơn mười đệ tử ở phía sau cũng theo sát hắn.
Sở Duyên dẫn đầu đi vào trong cột sáng.
Khi hắn đi vào trong cột sáng, toàn thân nở rộ thần quang, giống như thần tích
hàng lâm.
Cột sáng phía trước cũng nổi lên cộng minh.
Ong ong ong…
Một thông đạo thần quang chậm rãi mở ra.
Đường thông đạo này, giống như đang nghênh đón Sở Duyên.
Sở Duyên ngẩn người, không có do dự nhiều, đạp bước đi vào trong thông đạo
thần quang.
Hơn mười đệ tử ở phía sau nhao nhao đi theo Sở Duyên, tiến vào thông đạo
thần quang.
…
Tiến vào thông đạo thần quang.
Lọt vào trong tầm mắt là một vùng thần quang ánh sáng ngọc.
Thần quang ở nơi này nồng đậm hơn trên người Sở Duyên, chiếu rọi tất cả
không gian.
Sở Duyên vừa tới đây, trên người có từng dòng nước ấm trôi nổi mà qua.
Nơi này giống như…
Giống như nhà hắn.
“Sư tôn, những thần quang này?”
Các đệ tử ở phía sau cũng đã nhìn ra.
Những thần quang này giống như thần quang ở trên người sư tôn.
Thuộc về tương đương.
“Không cần nhiều lời, đi theo vi sư đi.”
Sở Duyên không muốn nhiều lời, quay đầu nhìn thoáng qua các đệ tử, mỉm cười
lắc đầu.
Hắn tiếp tục tiến về trước.
Hơn mười đệ tử liếc nhau một cái, không nói gì thêm, hít sâu một hơi đi theo sư
tôn nhà mình, tiếp tục đi về trước.
Một đường đi về trước.
Đi không biết bao lâu.
Vẻ mặt đám đệ tử kiên định.
Đi sát theo sau Sở Duyên, cùng tiến về trước.
Sau khi đi thêm một lát, Sở Duyên dừng bước.
Các đệ tử ở phía sau thấy Sở Duyên dừng bước lại, không khỏi dừng lại theo.
Bọn họ cùng nhìn về phía trước.
Ở phía trước bọn họ, không biết xuất hiện một cự sơn không bị thần quang bao
phủ từ lúc nào…
Ở trong thần quang vô cùng vô tận.
Một tòa cự sơn không bị bao phủ xuất hiện trước mặt đám Sở Duyên.
Ở bên ngoài cự sơn này bao phủ từng dòng sương thể màu đen.
Những sương thể màu đen này giống như thuộc ngang cấp với thần quang.
Đối với cự sơn này, thần quang tràn ngập trong không gian là vật nhỏ không
đáng kể, giống như có loại kết giới nào đó, khiến hai bên thứ này không có bất
cứ xung đột gì.
Đám Sở Duyên đi tới đây, nhìn tòa cự sơn ở phía xa, bọn họ cảm nhận được
cảm giác khác biệt ở bên trong cự sơn.
Sở Duyên cảm nhận được cảm giác quen thuộc trong cự sơn, hắn không thể nói
rõ là cảm giác gì, nhưng có cảm giác quen thuộc rất nhạt.
Diệp Lạc và đệ tử của Vô Đạo Tông thì khác.
Bọn họ nhìn thấy cự sơn này, giống như thấy được hắc ám nhất, tà ác nhất, chân
thực nhất của thế gian, thần thức điên cuồng chấn động, mơ hồ có dấu hiệu tẩu
hỏa nhập ma.
Ngay cả Diệp Lạc cũng không thể trốn thoát loại cảm giác này.
“Kiếm đạo mà ta vẫn luôn sở tu tới nay thật ra là sai lầm, kiếm đạo chân chính
là phải lấy thiết huyết sát phạt, trấn áp toàn bộ…”
“Trận đạo chân chính vốn là như vậy, không từ thủ đoạn, bày ra trận pháp, cho
dù lấy chúng sinh làm trận cũng được…”