“Sư tôn, là thật sao?”
Diệp Đạo vui vẻ.
Hắn ta sợ tương lai không còn gặp được sư tôn nữa.
Nếu còn có thể gặp lại sư tôn, vậy thì không phải không thể tiếp nhận.
“Thật.”
Sở Duyên hơi bất đắc dĩ nói.
Diệp Đạo nghe thấy thế, lập tức tiếp nhận, không còn thất hồn lạc phách nữa.
Thấy cảnh tượng này Sở Duyên chỉ cười, không để ý nhiều.
Hắn quay đầu nhìn về phía các đệ tử khác, nghĩ một lát, chậm rãi mở miệng.
“Các đồ nhi, các ngươi đều phải truyền thừa tu hành của mỗi người, lưu lại một
phần cho Đạo Nhi, nếu như gặp được người thích hợp có thể truyền thừa cho.”
“Nếu Vô Đạo Tông ta lựa chọn lưu lại truyền thừa, như vậy nhất định phải lưu
lại truyền thừa thật đầy đủ, có truyền thừa của Lạc Nhi, có thể thành nhất mạch
đại đệ tử của Vô Đạo Tông, Hàn Nhi là nhất mạch nhị đệ tử, đẩy tiếp như vậy.”
Chỉ nghe Sở Duyên nói như thế.
Hắn nhớ mang máng trong trận chiến ở dòng thời gian lúc ấy, những đệ tử này
có đệ tử của Diệp Lạc, có đệ tử của Trương Hàn.
Muốn bọn họ xuất hiện lần nữa, đầu tiên là phải để những đệ tử này lưu lại
truyền thừa.
Đây là nhân quả.
“Đệ tử tuân lệnh sư tôn.”
Những đệ tử này đâu dám có ý kiến gì, nhao nhao gật đầu, đồng ý.
Sở Duyên cũng gật đầu theo, cơ thể lập tức di chuyển, biến mất trong hư vô chi
hải, lưu lại dòng thời gian còn lại cho đám đệ tử này.
Hắn phải chuẩn bị một lát, chuyện trước khi đi tới nơi không biết.
Chuyện lưu lại truyền thừa, có các đệ tử ở đây là đủ.
Chính hắn cũng sẽ không lưu lại truyền thừa gì.
Chuyện này không phải nói, hắn không muốn lưu lại truyền thừa.
Chủ yếu là, hắn là một người vô cùng đặc biệt.
Không có truyền thừa gì để lưu lại.
Quy tắc “không thể nhìn thẳng” trên người hắn, cũng không có cách nào trở
thành truyền thừa lưu lại.
Huống hồ trong dòng thời gian lúc trước, cũng không thấy đệ tử truyền thừa của
hắn xuất hiện.
Cho nên Sở Duyên cũng không có ý nghĩ gì đối với chuyện này.
Trái lại hiện giờ hắn rất chờ mong.
Không biết ở bên trong nơi đó, rốt cuộc có gì.
Nơi không biết đó, là nơi sinh ra hắn.
Rốt cuộc nơi sinh ra hắn sẽ như thế nào, đến lúc đó sẽ biết.
Trong mắt Sở Duyên lóe lên thần quang.
Tính toán mau chóng khởi hành, hắn đã rất nóng lòng…
Trong cực hoang.
Sở Duyên dẫn đầu các đệ tử, đi ra khỏi vũ trụ Tiên Giới, bọn họ lấy tốc độ rất
nhanh bay về phía cột sáng thần quang ở trung tâm vùng đất cực hoang.
Vừa phi hành, các đệ tử còn vừa tiến hành nói chuyện với nhau.
“Ôi chao, ai ôi, các ngươi nói xem, rốt cuộc nơi không biết kia là gì.”
“Chuyện này ngời nào biết được, chỉ sợ ngoại trừ sư tôn, người nào cũng không
biết.”
“Có loại khả năng sư tôn cũng không biết, tình hình cụ thể về nơi không biết đó
hay không?”
“Không có khả năng, sư tôn là người thế nào? Sao có thể không biết tình hình
bên trong, nếu không biết, sư tôn bảo chúng ta đi theo làm gì? Như vậy không
phải đang lừa chúng ta sao? Rất rõ ràng, sư tôn chắc chắn biết.”
Đám đệ tử ngươi một câu ta một lời nói chuyện với nhau.
Trong đó Trương Hàn lại càng nói, Sở Duyên biết hết mọi thứ bên trong.
Khiến Sở Duyên phải quay đầu, trừng mắt với Trương Hàn một cái.
Trương Hàn sợ tới mức vội vàng cúi đầu, đâu dám nhìn thẳng.
“Không thể nhìn thẳng” của Sở Duyên, đâu có người nào dám đối diện với hắn.
Sở Duyên cũng không để ý, chỉ trừng mắt với Trương lão nhị một cái, cứ tiếp
tục đi về trước.
Nói ra, hắn thật sự không biết, rốt cuộc bên trong nơi không biết kia có gì.
Tin tức hắn đạt được, chỉ có một.
Nơi không biết kia, là nơi sinh ra hắn.
Đi tới đó, có lẽ sẽ mở được tất cả nút thắt.
Một đường tiến về trước.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới trước cột sáng.
Trong cột sáng, tất cả đều là thần quang.
Nhưng mà loại thần quang này, mơ hồ hơn trên người Sở Duyên một chút.
Dường như hai bên căn bản không cùng một cấp bậc.
Sở Duyên thuộc loại thượng vị giả.
Mà thần quang trong cột sáng này, thuộc loại hạ vị giả.
Hai bên không thể so sánh.
Sau khi Sở Duyên tới gần cột sáng này, cảm giác quen thuộc truyền tới, khiến
thần quang trên người hắn mơ hồ lóe sáng, giống như hai bên đang cộng minh.
Đối với Sở Duyên mà nói, loại cảm giác này vô cùng thoải mái.
Nhưng đối với hơn mười đệ tử phía sau hắn mà nói, là không thoải mái.
Trong cột sáng truyền tới cho bọn họ loại cảm giác vô cùng nguy hiểm, khiến cả
đám bọn họ như gặp kẻ địch mạnh.
Nhưng mà có Sở Duyên đứng ở đó, bọn họ không đến mức làm ra động tác gì,
nhưng mà cả đám không nhịn được phóng thích pháp lực, an ủi cảm giác này.
“Các đồ nhi, có không khỏe gì hay không?”
Dường như Sở Duyên đã nhận ra được tình hình của các đệ tử, quay đầu lại hỏi.
“Sư tôn, các đệ tử không có gì đáng ngại.”
Sao đám Diệp Lạc có thể nói không khỏe, cả đám đều lắc đầu, bày tỏ mình
không sao.
Thấy cảnh tượng này, Sở Duyên không do dự, chuẩn bị tiến vào trong cột sáng
thăm dò một thế giới khác.
“Vậy bây giờ chúng ta chuẩn bị một chút, tiến vào bên trong, các ngươi nhớ rõ
ở sau lưng ta, đừng tụt về phía sau.”