Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1404

Chiến đấu trong hư vô chi hải giằng co rất lâu rất lâu.

Chiến đấu giữa các thánh nhân, động một tí cần hơn một ngàn vạn năm mới có

thể quyết thắng bại, càng khỏi phải nói còn có hỗn độn thánh nhân ở bên trong.

Cùng với việc Sở Duyên tăng tốc độ dòng chảy thời gian ở đây, cũng tốn mấy

trăm vạn năm mới kết thúc chiến đấu.

Trong hư vô chi hải.

Một đám đệ tử thi triển pháp tướng của mỗi người, sừng sững ở trong hư vô chi

hải.

Nhưng không khó nhìn ra, mỗi một đệ tử đều đã đạt tới cực hạn, giống như nỏ

mạnh hết đà, tất cả đều vô cùng mệt mỏi.

Trận đại chiến này, đã ép khô tất cả bọn họ.

Bọn họ gần như kiệt sức.

Chỉ vì không thể ngã xuống, cho nên mới kiên cường chống đỡ.

Ở trên cùng hư vô chi hải.

Bốn bóng người đứng thẳng.

Không thể nghi ngờ, bốn người này chính là người thắng cuối cùng của trận đấu

này.

Người đứng ở phía bắc là Đạm Đài Lạc Tuyết, bộ đồ xanh không gió mà bay,

không thi triển pháp tướng, nhưng trong đôi mắt lờ mờ như có một bàn cờ tọa

lạc, khống chế chúng sinh.

Người ở phía nam là Tử Tô, một luồng khí màu tím theo gió phiêu đãng, vờn

quanh bốn phương tám hướng. Cho dù là thánh nhân hay hỗn độn thánh nhân,

không cẩn thận đều có khả năng rơi vào ảo giác vô cùng vô tận, để mặc nàng

xâu xé.

Người ở phía đông là Diệp Lạc, hắn cũng không thi triển pháp tướng, cầm thanh

thần kiếm kim sắc trong tay, thở hổn hển, trạng thái có chút không tốt, nhưng

vẫn cảm nhận được kiếm ý cực hạn.

Người đứng phía tây, trạng thái tốt nhất.

Không khó nhìn ra, người này chính là người thắng cuối cùng.

Không thể nói là người thắng.

Chẳng bằng nói là người có trạng thái tốt nhất.

Người này chính là Trương Hàn.

Trương Hàn đứng trong hư không, phía sau hắn ta, hư ảnh vĩ đại của Thiên Đạo

Tiên Giới tiền nhiệm bao phủ hắn ta, hợp làm một thể với hắn ta.

Khiến cơ thể hắn ta trở nên vô cùng cường đại, mơ hồ có biểu hiện khí thế vượt

hỗn độn thánh nhân.

Rõ ràng trận chiến đấu này, lực mình Trương Hàn đè ép các đệ tử của Vô Đạo

Tông.

Đánh nhau thì không đánh lại.

Toàn bộ đều dựa vào nàng dâu Thiên Đạo Tiên Giới.

Trong trận chiến đấu này, Trương Hàn căn bản không phát huy nhiều sức lực.

Toàn bộ hành trình đều là Thiên Đạo Tiên Giới đánh, trực tiếp khống chế cơ thể

Trương Hàn, chiến đấu với đám đệ tử của Vô Đạo Tông.

Dựa vào kinh nghiệm chiến đấu khủng bố của Thiên Đạo Tiên Giới, cộng thêm

tu vi của hai người hợp nhất, đương nhiên là treo đệ tử của Vô Đạo Tông lên

đánh.

Cho dù la Diệp Lạc, cũng không phải đối thủ của Thiên Đạo Tiên Giới thay mặt

Trương Hàn đánh.

Sau khi loạn chiến một lát, Trương Hàn đè ép mọi người, trở thành người đứng

đầu Vô Đạo Tông.

Đồng thời người đứng hạng cuối cũng đã đấu ra, Diệp Đạo.

Trong loạn chiến, Diệp Đạo là người xui xẻo nhất.

Bị Thiên Đạo Tiên Giới thay mặt Trương Hàn tiện tay đánh bay ra khỏi vòng

chiến, trở thành người đứng cuối.

Thắng bại đã phân.

Sở Duyên cũng hàng lâm nơi này.

Khi hắn hạ xuống, uy áp thần quang quét toàn bộ.

Đè ép pháp tướng của các đệ tử trở về.

“Đều tới đây đi.”

Sở Duyên nhìn hơn mười đệ tử, gật đầu một cách hài lòng, nhẹ nhàng xua tay

nói.

“Sư tôn.”

Hơn mười đệ tử đi tới.

Cúi người thi lễ với Sở Duyên, trên mặt hiện lên tôn kính.

Chỉ riêng Diệp Đạo thất hồn lạc phách đứng đó.

Trận so tài này, là hắn ta đứng cuối.

Chuyện này đại biểu hắn ta phải ở lại Tiên Giới, không thể đi theo sư tôn tới nơi

không biết kia chinh chiến.

“Như vậy kết quả của chiến đấu lần này là như thế, do Đạo Nhi ở lại canh giữ

Tiên Giới, truyền thừa Vô Đạo Tông, đệ tử khác theo vi sư rời đi.”

“Vi sư sẽ cho các ngươi thời gian, các ngươi sắp xếp một chút đi.”

Sở Duyên nói như vậy.

“Đệ tử tuân lệnh sư tôn.”

Các đệ tử đều trả lời như thế.

Nhưng Diệp Đạo cũng rất thất vọng.

Hắn ta không muốn tiếp nhận kết quả này.

Nhưng kỳ lạ, kết quả của chiến đấu chính là như thế.

Hắn ta không thể nói gì.

Ngay khi hắn ta lựa chọn im lặng tiếp nhận, một tia sáng lóng lánh lướt qua.

Diệp Đạo ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Sở Duyên không biết đứng trước mặt

hắn ta từ lúc nào.

Phía sau còn có đám đồng môn của hắn ta.

“Sư tôn, các vị sư huynh sư tỷ…”

Diệp Đạo chần chừ một lát, mở miệng nói.

“Đạo Nhi đừng quá mất mát, cho dù ngươi ở nơi này, nhưng chuyện này cũng

không thể khinh thường. Chuyện liên quan tới truyền thừa của Vô Đạo Tông là

chuyện lớn, vi sư có thể hứa hẹn với ngươi, đợi vi sư sắp xếp ở bên kia xong,

ngươi cũng hoàn thành việc truyền thừa của Vô Đạo Tông cho tốt, ta có thể tự

mình đón ngươi qua đó.”

Sở Duyên chậm rãi nói.

Đương nhiên là hắn nhìn ra được đệ tử này rất muốn đi theo hắn, nhưng Vô Đạo

Tông cần một đệ tử lưu lại truyền thừa.

Lúc trước cảnh tượng ở trong dòng thời gian, đã nói rõ cho hắn.

Vô Đạo Tông có truyền thừa ở Tiên Giới, ở cực hoang.

Cho nên hắn tất phải để lại một đệ tử làm truyền thừa, dưới nhân quả, đám đệ tử

của Vô Đạo Tông tương lai trợ giúp hắn ở dòng thời gian ngày xưa cũng sẽ xuất

hiện
Bình Luận (0)
Comment