Cung điện cổ xưa “Vô Danh Điện”.
Sở Duyên ngồi khoanh chân trước bàn đá cổ xưa.
Phía trước hắn, ngoại trừ Tranh ra còn đứng một người, đó là một thánh nhân.
Lúc này thánh nhân kia đang run lẩy bẩy.
Không hiểu sao hắn ta lại tới nơi này, thực sự có chút lờ mờ.
Vô Danh Điện này, không phải là nơi thánh nhân như hắn ta có thể vào.
Hiện giờ tiến vào nơi này, sao hắn ta có thể không sợ hãi.
“Chỉ là một thánh nhân, gặp mặt Vô Danh Chi Chủ còn không quỳ xuống!”
Tranh thấy đối phương ngơ ngác, nhướng mày, tức giận quát.
Hắn ta vừa quát như thế, cuốn theo uy áp khủng bố, trấn áp về phía thánh nhân.
Rầm rầm…
Thánh nhân kia trực tiếp quỳ sát trên mặt đất.
Hắn ta cũng ý thức được gì đó, điên cuồng dập đầu.
“Thuộc hạ bái kiến chủ nhân!”
“Thuộc hạ vô lễ, mong chủ nhân thứ tội!”
Thánh nhân kia sợ hãi quỳ xuống, mồ hôi lạnh ứa ra, sợ Sở Duyên trách tội.
Trong lòng hắn ta mê mang.
Hắn ta chưa bao giờ nghe nói, Vô Danh Điện có chủ.
“Tha cho ngươi vô tội, đứng dậy đi.”
Sở Duyên ngồi ở phía trên chậm rãi mở miệng.
Giọng nói của hắn truyền vào trong tai thánh nhân kia, giống như tiếng trời.
Thánh nhân kia run rẩy đứng dậy, cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Sở
Duyên.
“Vô Danh Giới có một người tên là Tiêu Dật, ta cần ngươi đi tới đó ma luyện
đối phương trước, cổ vũ tăng kỳ cảnh giới, nhưng nhớ không thể gây thương
tích tới tính mạng, biết rõ chưa?”
Sở Duyên uy nghiêm mở miệng.
Bên dưới chỉ là một thánh nhân, với uy áp của hắn đủ áp đảo đối phương.
Cho nên khi Sở Duyên mở miệng, đó là áp bách vô cùng vô tận, khiến thánh
nhân kia hơi khó chịu.
“Vâng, xin hỏi chủ nhân, Tiêu Dật này là bán thánh sao?”
Thánh nhân kia hỏi theo bản năng.
Theo ý hắn ta, Tiêu Dật này có thể là hậu bối gì đó của vị Vô Danh Chi Chủ
này.
Hiện giờ đến bán thánh, cho nên cần hắn ta đi ma luyện.
“Bán thánh, Tiêu Dật là cảnh giới Luyện Khí.”
Sở Duyên thuận miệng trả lời.
“Luyện, Luyện Khí?”
Thánh nhân kia sửng sốt một lát.
Hắn ta không nghe lầm đấy chứ? Cảnh giới Luyện Khí mà bắt hắn ta ma luyện?
Một, một hơi của hắn ta, hay là nói, không lưu tâm phát ra chút khí thế, e rằng
có thể nghiền diệt trăm tám mươi lần cảnh giới Luyện Khí.
Như vậy ma luyện kiểu gì?
Không cẩn thận sẽ đánh chết mất…
“Đúng vậy, chính là Luyện Khí, sao thế, ngươi không làm được à?”
Sở Duyên cụp mắt xuống.
Tranh đứng bên cạnh tập trung khí cơ vào thánh nhân này trước tiên.
Dám từ chối Vô Danh Chi Chủ, vi phạm ý của Vô Danh Chi Chủ.
Thánh nhân này không cần thiết phải tồn tại.
“Không không không, thuộc hạ làm được!”
Thánh nhân kia vội vàng đồng ý.
Sợ nói chậm một lát, sẽ bị Tranh diệt.
“Nếu làm được vậy thì đi đi, ta hi vọng ngươi có thể hoàn thành tốt chuyện
này.”
Sở Duyên xua tay.
Thánh nhân kia như trút được gánh nặng, rời khỏi Vô Danh Điện.
Nhìn thánh nhân này rời đi, Sở Duyên nở nụ cười.
Lần này ổn thỏa thôi?
Không đúng, sao ta lại có loại cảm giác ổn thỏa này?
Trước đây ở cực hoang, khi dạy bảo đệ tử không phải là loại cảm giác này, sau
đó bị đâm sau lưng.
Loại cảm giác này không thể được.
Nhưng mà có lẽ hắn suy nghĩ nhiều.
Hiện giờ hắn không còn như trước đây, hiện giờ hắn ở Vô Danh Giới, Vô Danh
Điện.
Mà không phải ở cực hoang.
Chắc chắn là hắn suy nghĩ nhiều.
“Tranh, còn có chỗ nào có thể khiến ta quen thuộc Vô Danh Điện không?”
Sở Duyên nhìn về phía Tranh bên cạnh, hiện giờ hắn không có việc gì để làm,
đương nhiên phải tìm chút chuyện.
“Có, ngươi có thể nhìn đống đốm sáng phía trước ngươi, bên trong ghi lại một
số sách cổ luyện khí, luyện đan… Nếu nhàm chán, có thể đọc những sách cổ
này.”
Tranh nghĩ một lát, mở miệng nói.
“Luyện khí luyện đan? Đến cảnh giới của chúng ta, còn cần những thứ này
sao?”
Sở Duyên tò mò.
Thần quang chi lực, dốc hết sức phá vạn pháp.
Ch dù là thứ gì, ở trước mặt thần quang đều là vô căn cứ.
Nhất là hắn còn quy tắc “không thể nhìn thẳng”.
“Đương nhiên cần, chủ thượng, những thứ như luyện khí luyện đan đều là
người năm đó tình cờ nói một câu sáng tạo ra, mấy thứ này năm đó cũng được
người sắp xếp thành sách, lưu lại ở Vô Danh Điện. Hiệu quả chân chính của
mấy thứ này, tuy yếu hơn quy tắc, nhưng ngoại trừ quy tắc ra, những thứ này
cũng là lực lượng mạnh có thể địch nổi chi phối giả!”
Tranh nhìn về phía Sở Duyên giải thích.
“Nhưng mà ta dựng trận pháp, hay là luyện khí luyện đan đều không được tốt
lắm.”
Sở Duyên nhíu mày.
Lão nhị nhà hắn chơi trận pháp.
Nhưng theo ý hắn, lực lượng của trận pháp quá yếu.
Thần quang có thể dễ dàng phá hủy mọi thứ, bất cứ trận pháp gì đều như là giả.
Đâu lợi hại như Tranh nói.
“Chủ thượng, những thứ mà người thấy, trên cơ bản đều là chút da lông mà
thôi.”
“Chủ thượng người có thể mở bách khoa toàn thư trận pháp, bên trong có trang
72 là trống không, năm đó trang 72 biến mất, truyền ra ngoài, mới có những
trận pháp nhất đạo đó.”
Tranh lắc đầu, nói