Những ghi chép ở Vô Danh Điện, hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài.
Thậm chí có thể nói là cách biệt một trời một vực, khác nhau một trời một vực!
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên sửng sốt một lát.
Hắn vươn tay vào trong đốm sáng, lấy một quyển sách ra, mở trang 72 bên
trong.
Quả nhiên, tờ này trống không.
Chẳng lẽ thật sự như lời Tranh nói?
Cái gọi là trận pháp nhất đạo, chỉ là một trang sách biến thành?
Như vậy không khỏi quá khủng bố?
“Chủ thượng, hơn nửa những trận pháp mà người biết, những thứ ở trong cực
hoang, thậm chí không phải là một trang sách biến thành, đỉnh phá thiên chỉ là
một trang sách hiển hóa hình chiếu mà thôi.
Tranh lắc đầu nói.
Khủng bố của Vô Danh Chi Chủ, đâu chỉ như vậy.
Sách trận pháp này, chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
Những lời này lọt vào tai Sở Duyên, khiến trong lòng hắn nhấc lên gợn sóng
ngập trời.
Vô Danh Chi Chủ, không khỏi quá cường đại.
Đây là hoàn toàn thể của hắn sao?
Khủng bố như thế.
Nhưng tồn tại cường đại như thế, vậy mà có thể chơi chết mình.
Quả nhiên là… Có đủ sức mạnh chuyện gì cũng làm được.
“Ta hiểu được, kế tiếp ta sẽ đọc những bộ sách này.”
Sở Duyên hít sâu một hơi.
Cảm thấy nên tĩnh tâm thật tốt, nhìn xem những quyển sách năm đó mình lưu
lại.
Tranh chỉ cười rời khỏi Vô Danh Điện, để Sở Duyên một mình ở lại đây.
Sở Duyên cũng không qua loa.
Hắn nhanh chóng vươn tay thăm dò vào trong đốm sáng, cảm nhận mọi thứ ở
trong đốm sáng.
Một quyển sách cổ xưa hiện lên trong lòng hắn.
Có trận pháp, có luyện đan, có luyện khí, có kiếm pháp, đao pháp.
Tất cả pháp môn, đều ở bên trong.
Vô số nguồn gốc của đạo, đều do Vô Danh Chi Chủ tạo ra sao?
Vô Danh Chi Chủ sáng tạo mọi thứ trên thế gian này.
Muôn vàn đạo xuất hiện…
Nhưng mà cuối cùng Sở Duyên vẫn phát hiện một cuốn ghi chép trong đống
sách cổ.
Ghi chép về Vô Danh Chi Chủ.
Đêm trước khi Vô Danh Chi Chủ khiến mình không còn, đã sáng tạo ra một loại
đại đạo mới, tên của đại đạo này chính là… Vô Đạo!
Vô Đạo, Vô Đạo Tông…
Trong đôi mắt của Sở Duyên hiện lên chút hoảng hốt.
…
Vô Danh Giới có 3000 trọng thiên, mỗi một trọng thiên đều đại biểu cho chỗ
của người cấp bậc khác nhau.
Trong đó trọng thiên thứ 623, trong một tòa cung điện mênh mông.
Thánh nhân gặp Sở Duyên lúc trước đang đợi ở nơi này, hắn ta đang cảm thấy
nhức đầu.
Ma luyện một Luyện Khí?
Nên ma luyện thế nào đây.
Hắn ta sợ không cẩn thận giết chết mất.
Với lực lượng của hắn ta, thật sự không cẩn thận sẽ giết chết một Luyện Khí
mất.
Thánh nhân này cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Hắn ta tìm kiếm bốn phía, muốn nhìn xem có thể tìm được người có thể đi hoàn
thành nhiệm vụ hay không.
Đầu tiên là hắn ta nhìn đám giáp sĩ ở cửa.
Bán thánh…
Không được, cảnh giới này quá cao.
Cao không khác gì tọa kỵ lắm, sẽ xảy ra chuyện.
Thánh nhân lại dời mắt nhìn về phía đóa hoa ở cửa.
Thái Ất Kim Tiên…
Vẫn không được.
“Tôn thượng.”
Một nô bộc bất ngờ đi tới, cầm một ít linh trà linh quả đi tới, đặt lên trên bàn để
thánh nhân dùng ăn.
“Hửm? Ngươi là cảnh giới gì?”
Thánh nhân nhìn về phía nô bộc kia, hỏi.
“Bẩm tôn thượng, thuộc hạ là Thái Ất Kim Tiên.”
Nô bộc cung kính trả lời.
Thánh nhân lập tức cảm thấy đau đầu.
Nô bộc của hắn ta đều là Thái Ất Kim Tiên, như vậy làm sao chơi?
Chơi cái rắm.
Còn ma luyện.
Đừng không cẩn thận đánh chết người ta đã may mắn lắm rồi.
Nếu không cẩn thận đánh chết người ta, đến lúc đó Vô Danh Chi Chủ kia tức
giận, hắn ta sẽ xong đời.
Ở trước mặt Vô Danh Chi Chủ, hắn ta có thể coi như là Luyện Khí.
Một ý niệm trong đầu Vô Danh Chi Chủ cũng có thể giết chết.
“Chỗ chúng ta, tu vi thấp nhất là ai?”
Thánh nhân im lặng một lát, mở miệng hỏi.
“Tôn thượng, chỗ chúng ta thánh cung tu vi yếu nhất, hẳn là… Là con chó trông
coi huyền cổ trì phía đông, nó là Kim Tiên.”
Nô bộc kia nghĩ một lát trả lời.
“Kim Tiên…”
Thánh nhân hết nói nổi.
Như vậy làm thế nào ma luyện.
Dưới tay hắn ta ngay cả người yếu đều không có.
“Thánh nhân có chuyện gì cần người tu vi thấp làm sao? Nếu có, thuộc hạ có
thể làm thay.”
“Nếu cần người tu vi thấp, thuộc hạ quen không ít người.”
Nô bộc mở miệng nói.
Những lời này vang lên.
Thánh nhân kia vốn sửng sốt.
Ngay sau đó hoàn hồn.
Đúng vậy.
Hắn ta không có người có tu vi thấp để dùng.
Nhưng mà những người tu vi yếu kém, sẽ quen những người tu vi yếu kém mà.
Thánh nhân lập tức có biện pháp.
Hắn ta mở miệng nói rõ mọi chuyện cho nô bộc này.
“Chuyện này là tồn tại vô thượng dặn dò, tuyệt đối không thể khinh thường.”
“Nếu ngươi có thể làm tốt, bản thánh sẽ có thưởng.”
Thánh nhân mở miệng nói.
Hắn ta sợ nô bộc này không biết nặng nhẹ.
“Tôn, tôn thượng, ngay cả người đều nói đây là tồn tại vô thượng, chẳng lẽ là do
một đại đạo thánh nhân dặn dò?”
Nô bộc cẩn thận hỏi.
“Không khác lắm.”
Thánh nhân đâu dám lộ ra Vô Danh Chi Chủ, thuận miệng trả lời.
“Vâng, thuộc hạ đã rõ.”
Nô bộc này đáp lại một câu.
Ngay sau đó rời khỏi tòa cung điện.