Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1416

Cho dù 1000, một vạn đại đạo thánh nhân, cũng không đủ cho cấp bậc đạo cấp,

chi phối giả một hơi giết sạch.

“Chỉ có thể do ta luyện chế?”

“Nói như thế, thôi, luyện chế lượng lớn cũng không có tác dụng gì.”

Sở Duyên xua tay.

Không nói có tác dụng hay không, bảo hắn luyện lượng lớn đan, hắn chắc chắn

không đồng ý.

“Chuyện của Tiêu Dật kia thế nào?”

Sở Duyên lại nhìn về phía Tranh, dò hỏi.

“Hẳn là ổn? Chuyện này cần thời gian, không phải tạm thời có thể làm được,

cho nên ta không chú ý lắm.”

Tranh lắc đầu, nói.

Hắn ta thật sự không chú ý lắm.

Loại chuyện này, ít nhất phải cần mười tám tỷ năm mới được, căn bản không

thể làm nhanh.

Vẫn luôn chú ý, không phải chuyện này.

“Cũng đúng, chắc chắn không nhanh như thế.”

Sở Duyên gật đầu, xem như biết được.

Nhưng mà hắn luôn cảm thấy, phải chú ý nhiều chuyện này mới được.

Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao.

“Trái lại chủ thượng, đệ tử của người có tình huống mới.”

Vào lúc này, Tranh bất ngờ mở miệng.

“Đệ tử của ta? Người nào?”

Sở Duyên lập tức kịp phản ứng, đôi mắt nhanh chóng nhìn về phía Tranh.

Vốn thoải mái, lười biếng đều lập tức mất sạch.

“Diệp Lạc.”

Tranh nhanh chóng trả lời.

“Đại đệ tử của ta? Hắn làm sao vậy?”

Sở Duyên tò mò.

“Chủ thượng, đệ tử của người đã ma luyện xong, đạo tâm củng cố một lần nữa,

tu vi cũng có không ít tăng tiến, hiện giờ đang ở Vô Danh Giới, người có thể

triệu hoán về bất cứ lúc nào.”

Tranh nói như thế.

Trong giọng nói của hắn ta tràn ngập thưởng thức.

Đối với đại đệ tử này của Sở Duyên, hắn ta vô cùng thưởng thức.

Cho dù là các phương diện, đều có thể nói là vô cùng ưu tú.

“Hửm? Vậy ngươi có biết, đại đệ tử này của ta đã trải qua chuyện gì ở Vô Danh

Giới không?”

Sở Duyên rất tò mò.

Rốt cuộc Diệp Lạc này đã trải qua chuyện gì ở Vô Danh Giới.

“Đương nhiên biết, hơn nữa ta đã ghi chép lại, mời chủ thượng xem qua.”

Trong tay Tranh xuất hiện một đốm sáng màu trắng.

Hắn ta nhẹ nhàng đưa đốm sáng này tới trước mặt Sở Duyên.

Sở Duyên vươn tay nhận lấy, từng dòng tin tức lập tức dung nhập vào trong đầu

hắn, rất nhanh hắn đọc được tất cả tin tức.

Diệp Lạc bị khí tức vô hình của chi phối giả hắc ám ảnh hưởng tới đạo tâm, sau

đó biến mất, tiến vào Vô Danh Giới.

Ở Vô Danh Giới, mới đầu pháp lực của Diệp Lạc không thể điều động, bởi vì

lực lượng ở Vô Danh Giới cao hơn ở cực hoang không biết bao nhiêu lần, lực

lượng của hai bên cách xa.

Cho nên trong tình huống chưa chuyển hoán, Diệp Lạc không thể điều động lực

lượng.

Nhưng may mắn chính là, Diệp Lạc gặp được một người tốt ở trọng thiên thứ

432.

Dưới sự trợ giúp của người kia, lực lượng của Diệp Lạc đạt được chuyển hoán.

Sau này người nọ vì một số nguyên nhân bị người ta giết, dưới cơn giận dữ của

Diệp Lạc, đã từ trọng thiên thứ 432 một đường giết tới trọng thiên 2764, diệt

sạch tất cả gia tộc của đối phương…

Lại sau đó, còn có đủ loại kỳ ngộ.

Nói tóm lại, chính là Diệp Lạc không gặp chuyện không may, trái lại tu vi rất

cao.

“Nói ra, đại đệ tử này của ta cũng là kiểu mẫu của nhân vật chính.”

Sở Duyên nghĩ, không khỏi lắc đầu.

Nhưng nghĩ lại, trong đám đệ tử của hắn, dường như tất cả đều là kiểu mẫu

nhân vật chính.

Ngoại trừ hắn ra, đều là nhân vật chính.

“Vị đệ tử này của chủ thượng, còn đang ở trong Vô Danh Giới, vượt cấp giao

phong với một đại đạo thánh nhân. Cho dù rơi vào hạ phong, nhưng làm kinh

hãi cả Vô Danh Giới, Vô Danh Giới đều tôn người này là “Kiếm Cực” ngụ ý

kiếm chi cực trí!”

Tranh đang kiên nhẫn kể rõ với Sở Duyên.

Nghe thấy những lời này.

Trên mặt Sở Duyên lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Không hổ là đại đệ tử của hắn.

Ở đâu cũng có thể xông ra trò.

“Vậy hiện giờ đại đệ tử của ta đang ở đâu? Trọng thiên thứ nhất của Vô Danh

Giới sao?”

Sở Duyên chuẩn bị gọi trở về.

Bên cạnh hắn đang thiếu nhân thủ.

Diệp Lạc trở về cũng vừa vặn tốt.

Giúp hắn hoàn thành “nghiệp lớn”!

“Vị đại đệ tử này của chủ thượng…”

Tranh vừa định nói, nhưng bỗng nhiên như nhận ra được gì đó, nhíu mày.

“Vị đại đệ tử này của chủ thượng, dường như trước mắt bị đại đạo thánh nhân

này quấn lấy, có cần ra tay không?”

Vẻ mặt Tranh hơi sai.

Cho dù thế nào, Diệp Lạc cũng là đệ tử của Sở Duyên.

Vào lúc này muốn trở về, còn bị đại đạo thánh nhân quấn lấy, nhìn dáng vẻ như

muốn đẩy Diệp Lạc vào chỗ chết.

Đại đạo thánh nhân này, không muốn sống nữa đúng không.

“Ừm…”

“Chỉ là một đại đạo thánh nhân, cũng không cần quá cố sức, ta không phải là

người bao che khuyết điểm gì, như vậy tùy ý xử lý đi.”

Sở Duyên sờ cằm, trầm ngâm một lát nói.

“Tuân lệnh chủ thượng!”

“Nhưng mà chủ thượng, nên xử lý thế nào mới được?”

Trong lòng Tranh ngầm cảm khái, không hổ là tôn thượng, khí độ bất phàm, trí

tuệ rộng lớn.

“Phái 500 đại đạo thánh nhân, bốn vạn hai ngàn hỗn độn thánh nhân, mười vạn

thánh nhân hàng lâm, diệt đại đạo thánh nhân kia cho ta, cũng diệt cả nhà hắn

cho ta, xương cốt đều mài thành tro, trứng chim đều phân tán cho hắn, con giun

nhà hắn đều cắt dựng thẳng cho ta, thứ gì cũng không thể bỏ qua!”

“Sau khi làm xong, các ngươi san bằng đất nhà hắn cho ta nữa!”

Sở Duyên bình tĩnh nói ra như vậy.

Tranh: “?”

Người như vậy mà gọi là không bao che khuyết điểm
Bình Luận (0)
Comment