Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1423

[Quỹ tích vận mệnh: Dùng võ thành đạo, dùng võ phong tổ, dùng võ loạn thiên

địa, thuở nhỏ được thiên địa che chở, hạnh phúc lớn dần trong gia tộc, xuất thế

được số mệnh bảo vệ, sau khi hao phí tỷ năm, lớn dần lên bị người đánh bại,

hòa làm một thể.]

Võ thần?

Dùng võ thành đạo, dùng võ phong tổ, dùng võ loạn thiên địa?

Đây ghi rõ là Thiên Kiêu mà.

Cừ thật.

Người này mạnh dần còn nhanh hơn Tiêu Dật nhiều.

1 tỷ năm.

Trước đây Tiêu Dật là 10 tỷ năm.

Nhưng mà cho dù là 1 tỷ năm, hắn cũng không đợi được.

Vẫn nên đẩy nhanh tốc độ thì hơn.

Nhưng chuyện này phải đẩy nhanh hơn kiểu gì?

Sở Duyên nhíu mày, suy nghĩ một lát.

Rất nhanh hắn đã có chủ ý.

Vẫn nên phái người qua đó trước.

Hắn không thể tự mình đi qua.

Thứ nhất hắn phải quen thuộc các loại sách cổ trong Vô Danh Điện, tìm hiểu về

lịch sử trong quá khứ, nhưng lại muốn thử luyện tập những thứ Vô Danh Chi

Chủ để lại, như là luyện đan luyện khí gì đó.

Thứ hai, hắn đợi ở Vô Danh Điện, dường như khí tức này có cộng minh với hắn

trong mơ hồ.

Đợi ở nơi này, thực lực của hắn sẽ tăng lên rất nhanh.

Cho nên, cho dù thế nào hắn cũng không thể tự mình qua đó.

Chỉ có thể phái người qua.

Nhưng mà lần này, không thể giống như lần trước.

Không thể phái người đi qua ma luyện.

Sở Duyên nghĩ một lát, tính toán đưa chút đồ qua thì hơn.

Đúng vậy, tặng đồ!

Trong khoảng thời gian này, Sở Duyên đã luyện chế không ít đan dược, vũ khí.

Lấy mấy thứ này tặng cho Lâm Thương, trợ giúp đối phương tăng lên.

Như vậy hẳn là có thể?

Sở Duyên cảm thấy khả thi.

“Tranh, ngươi đi xuống trước đi, làm phiền ngươi gọi Diệp Lạc tới đây giúp ta.”

Sở Duyên nghĩ tới đây, lúc này có quyết định.

“Vâng.”

Đương nhiên là Tranh sẽ không từ chối.

Giọng nói vừa vang lên, bóng dáng hắn ta hóa thành một tia thần quang, bay ra

bên ngoài.

Không đợi Sở Duyên nghĩ nhiều.

Bóng dáng Diệp Lạc đã xuất hiện trong Vô Danh Điện.

Với cảnh giới của bọn họ hiện giờ, một ý niệm có thể thuấn di đến bất cứ chỗ

nào, đương nhiên là tốc độ nhanh hơn.

“Sư tôn.”

Diệp Lạc chắp tay cúi đầu.

“Lạc Nhi, vi sư có một số việc cần ngươi đi làm.”

Sở Duyên chậm rãi mở miệng.

Hắn quyết định giao chuyện này cho Diệp Lạc đi làm.

Đại đệ tử của hắn, hắn yên tâm.

Dù sao không phải lão nhị.

Lão nhị thích chơi đâm sau lưng.

Lão đại này, hắn cảm thấy không tệ lắm.

“Mời sư tôn dặn dò, đệ tử nguyện ý giải ưu sầu giúp sư tôn.”

Trong khoảng thời gian này, Diệp Lạc ngoại trừ khôi phục vết thương, cũng tìm

hiểu thân phận của sư tôn nhà mình.

Sau khi lý giải về “Vô Danh Chi Chủ” xong.

Hắn ta không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Nhưng lại cảm thấy hợp tình hợp lý.

Dù sao cũng là sư tôn nhà mình.

Hơn nữa lúc trước bọn họ còn có suy đoán, lai lịch của sư tôn nhà mình, hiện

giờ biết rõ, cũng cảm thấy rất bình thường.

“Chỗ vi sư có ít tài nguyên, vi sư muốn ngươi đưa cho một người, còn bí mật

bảo vệ đối phương lớn dần…”

Sở Duyên nói đại khái mọi chuyện cho Diệp Lạc nghe.

Nhưng mà hắn không nói, vì sao phải làm như thế.

Chỉ có thể nói đơn giản.

Hắn cảm thấy với tính cách của Diệp Lạc, chắc chắn sẽ không hỏi nhiều.

Tính tình của Diệp Lạc, từ trước tới nay vẫn luôn ít nói làm nhiều.

Không phải loại mặt hàng như Trương lão nhị, lắm miệng.

Không nằm ngoài dự đoán của Sở Duyên.

Diệp Lạc căn bản không hỏi nhiều, trực tiếp đồng ý.

Nhưng mà sau khi đồng ý, Diệp Lạc không lập tức rời đi.

Mà do dự đứng tại chỗ, không lập tức rời đi.

Hơn nữa do dự đứng tại chỗ, dường như có lời muốn nói, nhưng không biết nên

mở miệng thế nào.

“Lạc Nhi, ngươi còn có chuyện gì sao?”

Sở Duyên nhẹ giọng hỏi.

Không ai hiểu con bằng cha.

Đối với hắn mà nói, Diệp Lạc giống như con trai mình, đối phương nghĩ gì hắn

biết rõ.

“Sư, sư tôn, đệ tử, đệ tử muốn so tài với sư tôn, đệ tử nghe nói thực lực của sư

tôn rất mạnh rất mạnh, mạnh vượt qua mọi thứ, nhưng đệ tử chưa từng thấy, cho

nên đệ tử muốn thử một chút.”

Diệp Lạc cẩn thận nói.

Vô Danh Chi Chủ!

Tên này, đã đại biểu cho tất cả, khiến hắn ta cảm thấy chấn động.

Cho nên hắn ta muốn thử một chút, chênh lệch giữa hắn ta và sư tôn lớn cỡ nào.

“Chỉ chuyện này sao? Đương nhiên có thể, chúng ta tìm chỗ đất trống đi.”

Sở Duyên cười.

Hắn vung tay lên, cuốn lấy Diệp Lạc rời đi, đi về nơi khác.

Diệp Lạc để mặc Sở Duyên kéo đi, hắn cảm nhận được lực lượng kéo mình đi

của sư tôn.

Đại đạo thánh nhân?

Nếu hắn ta tế kiếm mà ra, thì có thể vùng vẫy thoát khỏi.

Chẳng lẽ đây là lực lượng của Vô Danh Chi Chủ?

Chỉ là đại đạo thánh nhân sao?



Hai người đi tới một tòa điện trống trong Vô Danh Điện.

Rơi xuống đất.

Sở Duyên vung tay lên, từng cây cột kim sắc cổ xưa bay từ mặt đất lên, chỉ

trong nháy mắt trong điện xuất hiện thêm nhiều cây cột.
Bình Luận (0)
Comment