“Đại sư huynh!”
Cơ thể Tô Càn Nguyên nhanh chóng biến to, chỉ trong nháy mắt trở nên vĩ đại
ngàn vạn trượng, đứng ở chỗ đó giống như pho tượng ma thần thời hồng hoang.
Hắn ta vươn tay đỡ được Diệp Lạc.
“Chạy mau!”
Tô Càn Nguyên đỡ được Diệp Lạc, lập tức không do dự, kêu to một tiếng.
Ngay sau đó hắn ta hóa thành lưu quang, nhanh chóng bỏ chạy.
Rất nhiều đệ tử của Vô Đạo Tông cũng không dây dưa, nhao nhao chạy trốn.
Như vậy làm sao đánh.
Rất rõ ràng, lực lượng của hai người này vượt qua đại đạo thánh nhân.
Bọn họ đối phó hai đại đạo thánh nhân còn được.
Nhưng vượt qua đại đạo thánh nhân.
Còn là hai vị.
Bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ.
“Các ngươi đợi ta với!”
Đại đạo thánh nhân nhìn đám người chạy trốn nhanh như vậy, lập tức trợn tròn
mắt.
Vội vàng đuổi theo, cùng chạy trốn.
Đám người nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng mà trốn không được xa.
Từng dòng hắc vụ xuất hiện trước mặt bọn họ.
Chỉ thấy bóng dáng của hai đại đạo thánh nhân xuất hiện lần nữa.
Không trốn thoát!
Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng đám đệ tử của Vô Đạo Tông.
“Tay của đám chi phối giả các ngươi dài như vậy từ khi nào, dám vươn tới Vô
Danh Giới?”
Đúng lúc này, một giọng nói kèm theo tiên uy huy hoàng truyền tới nơi này.
Giọng nói này truyền xuống, vậy mà không tiêu tán, trái lại hóa thành từng
dòng sóng âm, làm vỡ nát những hắc vụ này.
Ở trong tầm mắt của mọi người.
Từng dòng tiên quang từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt rất nhiều đệ
tử của Vô Đạo Tông, hóa thành một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên này mặc áo bào bạch kim, hai tay để sau lưng, vô
cùng uy nghiêm, trong đôi mắt kim sắc giống như ảnh ngược chư sinh huyễn
sinh tiêu tan.
Hơn nữa người đàn ông trung niên này xuất hiện xong, cả trọng thiên thứ 2000
đều vang lên tiên âm, giống như hoan nghênh người đàn ông trung niên này
hàng lâm.
“Phụng lệnh Vô Danh Chi Chủ, trấn giết lực lượng này.”
“Giết chóc chi phối giả, đừng tưởng rằng dùng một chút lực lượng hắc ám có
thể ngụy trang thành chi phối giả hắc ám, vu oan giá họa, diễn trò của ngươi đã
bị chủ thượng nhìn thấu.”
“Chủ thượng có lệnh, cho ngươi nhanh đi qua Vô Danh Điện lĩnh phạt.”
Người đàn ông trung niên vô cùng uy nghiêm nói xong.
Vừa dứt lời.
Từng dòng tiên quang từ bốn phương tám hướng diễn sinh mà ra, thôn phệ hai
đại đạo thánh nhân kia.
Chỉ trong nháy mắt, có thể khiến các đệ tử của Vô Đạo Tông sinh ra hai tồn tại
không thể địch lại được, không còn.
Điều này khiến các đệ tử của Vô Đạo Tông vô cùng kinh hãi, đồng thời cảnh
giác cao hơn.
Chẳng qua trong lòng vẫn có chút hoang mang.
Nghe lời đại sư huynh nhà mình nói, Vô Danh Chi Chủ chính là sư tôn nhà
mình.
Chẳng lẽ đây là người một nhà?
“Đây là người mình, đừng lo lắng.”
Diệp Lạc bị thương tỉnh táo lại, đứng dậy, ổn định tâm tư của các đệ tử Vô Đạo
Tông.
Dường như cũng vì xác minh lời Diệp Lạc nói.
Người đàn ông trung niên kia nhìn về phía đám đệ tử của Vô Đạo Tông, lộ ra
tươi cười hòa ái.
“Các vị tiểu hữu đừng lo.”
“Ta tên là Đại Đạo Tiên Hoàng, chính là một trong những thuộc hạ của Vô
Danh Chi Chủ.”
Đại Đạo Tiên Hoàng nói như vậy.
“Bái kiến tiền bối, đa tạ tiền bối cứu giúp.”
Diệp Lạc dẫn đầu hành lễ.
Các đệ tử của Vô Đạo Tông ở phía sau cũng nhao nhao hành lễ theo.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Đại Đạo Tiên Hoàng lộ ra nụ cười.
Lão ta biết, những đệ tử này đều là người Vô Danh Chi Chủ coi trọng, có thể
tạo dựng quan hệ tốt với những đệ tử này, đương nhiên là lão ta không từ chối.
“Các vị đừng như vậy.”
Đại Đạo Tiên Hoàng nhẹ nhàng xua tay.
Từng dòng tiên quang nở rộ mà ra, chiếu rọi đám đệ tử của Vô Đạo Tông.
Chỉ trong nháy mắt, vết thương của Diệp Lạc khôi phục, hơn nữa cảnh giới có
chút tăng lên.
Không đơn thuần là Diệp Lạc.
Các đệ tử của Vô Đạo Tông cũng đều cảnh giới tăng lên.
Đây là lễ gặp mặt của Đại Đạo Tiên Hoàng.
Đương nhiên là các đệ tử của Vô Đạo Tông cũng nhìn ra được, nhao nhao nói
lời cảm ơn với Đại Đạo Tiên Hoàng.
Đại Đạo Tiên Hoàng xua tay, bảo bọn họ không cần cảm ơn.
“Các vị tiểu hữu, phụng lệnh chủ thượng dẫn tất cả các ngươi trở về, không biết
các vị tiểu hữu còn có chuyện quan trọng muốn làm hay không?”
“Nếu không còn chuyện quan trọng gì, không bằng đi theo ta một chuyến thế
nào?”
Đại Đạo Tiên Hoàng hỏi.
Lão ta luôn tôn trọng đám đệ tử của Vô Đạo Tông.
Sẽ đi gặp sư tôn.
Sao các đệ tử của Vô Đạo Tông có thể từ chối.
Đương nhiên là tất cả đều đồng ý.
Đại Đạo Tiên Hoàng gật đầu, trong tay lướt qua từng dòng tiên quang, mang tất
cả đệ tử của Vô Đạo Tông đi, bay về phía Vô Danh Giới.
“Này này này, đợi ta với!”
Đại đạo thánh nhân đứng tại chỗ lập tức luống cuống.
Sợ những hắc vụ kia vẫn còn.
Đến lúc đó hắn ta sẽ gặp tao ương.
Nhưng nghĩ lại, hắn ta từng đắc tội Trương Hàn, bây giờ gọi lại, đến lúc đó
chẳng phải hắn ta sẽ bị Trương Hàn tính sổ sau sao?
Nghĩ như thế, đại đạo thánh nhân kia lập tức không dám nói thêm gì, im lặng tự
mình rời đi.
Cầu nguyện Trương Hàn đừng mang thù…