Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1447

Vô Danh Giới, có thể nói là toàn bộ trời đất, toàn bộ thế giới, trung tâm của

chúng sinh vạn vật, ở bên ngoài Vô Danh Giới, còn có vô số thế giới, nhưng mà

sinh linh của thế giới này đều muốn tiến vào Vô Danh Giới.

Dường như tiến vào Vô Danh Giới là một vinh dự chí cao vô thượng, đến một

mức độ nhất định nào đó đều quy về Vô Danh Giới.

Bởi vì người tu hành, muốn tiếp tục đề thăng vậy chỉ có thể đi tới Vô Danh

Giới, chỉ có Vô Danh Giới mới có thể khiến người tu hành tiếp tục trở nên

mạnh hơn.

Mà muốn đi vào Vô Danh Giới, có vô số thông đạo có thể tiến vào.

Vô Danh Giới có 3000 trọng thiên, Thiên Đô của mỗi một trọng thiên có một

đường thông đạo có thể tiến vào.

Nhưng thông đạo lớn nhất trong đó, là ở trên 3000 trọng thiên.

Từ thông đạo lớn nhất tiến vào Vô Danh Giới, có thể tiến tới nhất trọng thiên

trong 3000 trọng thiên.

Mà thông đạo lớn nhất này, tên là Tinh Hải.



Lúc này ở trong Tinh Hải.

Trên biển tia sáng lộng lẫy bắt mắt.

Mấy trăm bóng dáng cùng hàng lâm.

Mấy trăm bóng dáng này phần lớn đều là Đại Đạo thánh nhân.

Ở phía trước nhất, là Tranh cùng với đám Diệp Lạc.

Lúc này đám Diệp Lạc đang trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Hơi thở của hơn mười đệ tử đều không yếu, đổi thành người bình thường, ở

trước mặt mấy trăm Đại Đạo thánh nhân này đã sớm bị hơi thở che giấu.

Mà đám Diệp Lạc thì khác.

Cho dù đám Diệp Lạc ở bên trong mấy trăm Đại Đạo thánh nhân, cũng căn bản

không yếu chút nào.

Trái lại đoàn thể mười mấy người này, hơi thở xuất chúng.

Rõ ràng trải qua không gian sách cổ mài giũa, thực lực của đám Diệp Lạc hơn

xa Đại Đạo Thánh Nhân.

Trong tình huống thông thường, đám Diệp Lạc mỗi người đều có thực lực ít

nhất mạnh hơn Đại Đạo Thánh Nhân.

Nhưng so về cấp thì yếu hơn.

Đương nhiên chuyện này không tính tình huống bùng nổ.

Nếu bùng nổ mà nói, sẽ tính khác.

Như Diệp Lạc, kiếm ý mở ra, thực lực khác hoàn toàn với dáng vẻ thông

thường.

Chính vì thực lực của đám Diệp Lạc vô cùng xuất chúng, cho nên đứng phía

trước mấy trăm Đại Đạo Thánh Nhân, mấy trăm Đại Đạo Thánh Nhân này đều

không có ý kiến.

“Các sư đệ sư muội, cảm nhận được không?”

Diệp Lạc híp mắt, nhìn về phía Tinh Hải lộng lẫy trước mặt.

Hắn ta có thể cảm nhận được, từng dòng hơi thở chí cường đang dũng mãnh

tiến vào Tinh Hải.

Hắn ta biết, đây là đám người Chi Phối Giả.

Đám Chi Phối Giả kia muốn tiến vào Tinh Hải.

“Đại sư huynh, đương nhiên cảm nhận được, tới thì tới đi, rất đúng lúc, ở trong

vùng không gian kia tu hành lâu như vậy, cũng nên thực chiến một trận, nếu

không cơ thể này đều lỏng.”

Tô Càn Nguyên cất bước đi tới.

Trên cơ thể cường tráng kia tràn ngập sát khí và chiến ý nồng đậm.

Hai loại khí thế này đan chéo nhau, khiến hơi thở của hắn ta trở nên đáng sợ dị

thường.

“Những lời này của tam sư huynh rất có lý, nên thực chiến một trận.”

Đạm Đài Lạc Tuyết lẳng lặng đứng ở đó.

Nhưng mà bên trong đôi mắt của nàng, cũng có chiến ý xao động.

“Nói rất đúng, chúng ta nên thực chiến một trận.”

“Lại không thực chiến, chúng ta đều quên mất chiến đấu là như thế nào. Hơn

nữa, dường như chúng ta đã lâu không kề vai chiến đấu.”

“Nói mới nhớ, nhị sư huynh chạy đi đâu rồi?”

“Nhị sư huynh ư? Có lẽ đại sư huynh đang ẩn nấp trong góc nào đó, dù sao nhị

sư huynh yếu hơn một chút, chiến đấu cấp bậc như vậy, nhị sư huynh không

tham dự được.”

“Ha ha ha ha hô hô, hay cho câu không tham dự được, ngươi nói nhị sư huynh

như vậy, thật sự không sợ sau này nhị sư huynh tìm ngươi tính sổ sao?”

Đám đệ tử còn lại nhao nhao mở miệng, không ngừng cười to.

Bọn họ đều biểu hiện ra dáng vẻ không sợ chiến đấu sắp tới.

Cho dù bọn họ biết, trong cuộc chiến kế tiếp rất có khả năng bọn họ sẽ chết đi,

nhưng bọn họ vẫn không sợ.

Cho dù đối thủ của bọn họ là Chi Phối Giả.

Ở trong cảnh giới, sau Thánh Nhân là Hỗn Độn Thánh Nhân, lại sau đó là Đại

Đạo Thánh Nhân, sau Đại Đạo Thánh Nhân còn có cấp đạo.

Trên cấp đạo, là Chi Phối Giả.

Mà trên Chi Phối Giả, chính là cấp bậc Vô Danh Chi Chủ.

Trong lòng các đệ tử đều biết rất rõ ràng, đối mặt với Chi Phối Giả sẽ có kết quả

gì.

Nhưng vì kéo dài thời gian, vì sư tôn mà chiến, bọn họ cam tâm tình nguyện.

“Lão nhị không tới cũng là chuyện tốt.”

“Đợi lát nữa nếu đánh nhau, các ngươi phải cẩn thận một chút.”

Diệp Lạc đảo qua đám sư đệ sư muội, nhẹ giọng dặn dò.

Ánh mắt hắn ta nhìn Tô Càn Nguyên trước tiên.

Sau đó nhìn tới Đạm Đài Lạc Tuyết.

Tô Hề, Hoa Thần Y, Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân, Tư Nhạc, Tử Tô, Ngải Tình, Xi

Già, Lý Thành, Lâm Mạc, Thao Thế, Trần Quân, Tần Trăn.

Đám sư huynh đệ bọn họ có mười tám người.

Ngoại trừ Trương Hàn cùng với tiểu thập thất Diệp Đạo ra, đều ở chỗ này.

Nhưng mà không biết trận chiến này qua đi, bọn họ còn có bao nhiêu sư huynh

đệ đứng ở chỗ này.
Bình Luận (0)
Comment