Cho dù hội tụ rất nhiều sức mạnh của đám đệ tử Vô Đạo Tông hình thành bàn
cờ, cũng không thể chống đỡ đám Chi Phối Giả này.
Không có một chút khả năng!
Hội tụ tất cả sức mạnh của Vô Đạo Tông, khó khăn lắm mới đạt tới Chi Phối
Giả, đối phó một Chi Phối Giả còn có thể chiến một trận, không nói tới chiến
thắng, nhưng ít ra vẫn có thể bám lấy đối phương.
Nhưng nhiều Chi Phối Giả cùng hàng lâm như vậy, chỉ cần bàn cờ của nàng bị
tấn công, sẽ trực tiếp vỡ nát.
“Không ngăn được, đây là trận chiến không có phần thắng, ngay cả kéo dài đều
không kéo dài được.”
Trong lòng Đạm Đài Lạc Tuyết tràn ngập tuyệt vọng.
Ngay khi trong lòng nàng dâng lên rất nhiều ý nghĩ.
Lần lượt từng Chi Phối Giả nhảy vào trong bàn cờ của Đạm Đài Lạc Tuyết.
Khi đám Chi Phối Giả này tiến vào bàn cờ, chỉ vung tay lên nhất thời cả bàn cờ
như thủy tinh nghiền nát, chỉ trong nháy mắt tiêu tán.
Khi bàn cờ nghiền nát, đlt là người đầu tiên rơi vào phản phệ, cả cơ thể giống
như diều đứt dây, hộc máu bay ngược ra.
Ngay sau đó là đám đệ tử Tô Hề, Hoa Thần Y… phàm là người tham dự vào
bàn cờ, tất cả đều bị trọng thương, hộc máu bay ngược ra sau, chỉ trong nháy
mắt mất đi sức chiến đấu.
Gần như vừa đối mặt, mười bốn đệ tử của Vô Đạo Tông đều mất đi sức chiến
đấu.
Đệ tử của Vô Đạo Tông còn chiến lực ở nơi này, chỉ có Tô Càn Nguyên và Diệp
Lạc.
Khi Diệp Lạc nhìn thấy đám đồng môn của hắn ta đều trọng thương ngã xuống
đất, đôi mắt hắn ta đỏ đậm, hắn ta phẫn nộ giơ thần kiếm màu vàng lên, dốc hết
toàn lực đẩy một kiếm mới ngưng tụ ra lên người Chi Phối Giả Sát Lục.
Hắn ta muốn giết Chi Phối Giả Sát Lục.
“Không!”
Chi Phối Giả Sát Lục cũng đồng tử co rụt lại.
Nhưng hắn ta không kịp làm bất cứ động tác gì, kiếm quang đã chém tới.
Rầm!
Một tiếng rầm thật lớn truyền ra.
Toàn bộ cơ thể Chi Phối Giả Sát Lục đều biến ảo thành sương mù màu đỏ, dần
tiêu tán.
Bùm bùm bùm!
Khi Chi Phối Giả Sát Lục hóa thành sương mù màu đỏ, toàn bộ thiên địa bao
gồm Vô Danh Giới đều giống như đang chấn động.
Chi Phối Giả ngã xuống!
Một kiếm của Diệp Lạc chém Chi Phối Giả!
Đám Chi Phối Giả đang đạp không mà đến cũng bị cảnh này làm cho kinh hãi,
không khỏi ngây người, có chút không dám tin.
Mấy trăm Đại Đạo Thánh Nhân ở phía xa cũng cảm thấy rung động, còn sĩ khí
đại chấn.
Đặc biệt là Tranh, nhìn thấy mười bốn đệ tử của Vô Đạo Tông bị trọng thương
vốn cảm thấy trong lòng bất an, nhưng hiện giờ thấy một kiếm của Diệp Lạc
trảm Chi Phối Giả, trong lòng lập tức có thêm càng nhiều tự tin.
Đồng thời hắn ta cũng càng thêm hiểu rõ chiến lực của Diệp Lạc.
Nhưng mà càng hiểu rõ, hắn ta càng cảm thấy kinh hãi.
“Không bằng cấp không thể chiến Chi Phối Giả.”
“Có thể giết chết Chi Phối Giả, chỉ có Chi Phối Giả.”
“Quy tắc này đã lưu truyền đến nay không biết bao nhiêu năm, hiện giờ lại bị
đánh vỡ, mà người phá vỡ là đại đệ tử của Vô Danh Chi Chủ…”
“Đại đệ tử của Vô Danh Chi Chủ, thật sự là quá giỏi, nhưng mà có lẽ đám đệ tử
của Vô Danh Chi Chủ đã sắp không chịu đựng nổi, nên tới lượt ta ra tay.”
Tranh đã làm tốt chuẩn bị ra tay.
Có thể chém Chi Phối Giả Sát Lục, đã là kết quả tốt nhất.
Hơn nữa chuyện này đã nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
Hắn ta vốn cho rằng cùng lắm là có thể ngăn cản Chi Phối Giả Sát Lục mà thôi,
căn bản không nghĩ tới chém Chi Phối Giả Sát Lục.
Hiện giờ Chi Phối Giả thiếu một vị, còn bức đám Chi Phối Giả ẩn nấp ra,
chuyện này xem như là một chuyện may mắn.
“Đám Chi Phối Giả này, đều ở đây cả đi.”
Trong lòng Tranh dần dâng lên ý chí chiến đấu.
…
Trên bờ Tinh Hải đối diện.
Mười bốn đệ tử của Vô Đạo Tông đều ngã xuống đất không dậy nổi, hấp hối, rõ
ràng tất cả đều bị trọng thương.
Tô Càn Nguyên thấy thế vội vàng chạy vội tới, nâng từng đồng môn dậy.
“Các ngươi thế nào rồi?”
Tô Càn Nguyên hơi lo lắng dò hỏi.
Nhưng mười bốn đệ tử không có người nào có thể trả lời hắn ta.
Rõ ràng là trọng thương tới mức độ vô cùng nghiêm trọng, ngay cả mở miệng
nói chuyện đều vô cùng gian nan.
Tô Càn Nguyên cẩn thận chăm sóc đám đồng môn.
Sau khi chăm sóc một lát, vẫn là Hoa Thần Y dẫn đầu ổn định hơn.
Chỉ thấy trên người Hoa Thần Y bắt đầu hiện lên tia sáng xanh, vết thương của
hắn ta theo tia sáng xanh xuất hiện cũng nhanh chóng được chữa trị.
Gần như chỉ đảo mắt một cái, vết thương của hắn ta đã khôi phục hơn nửa.
“Sinh chi khí, tụ.”
Trên tay Hoa Thần Y xuất hiện tia sáng màu lục, ngay sau đó xanh hóa điên
cuồng cắn nuốt bất cứ năng lượng gì ở xung quanh, nhanh chóng bành trướng
lên.
Sau khi bành trướng đến một mức độ nhất định, Hoa Thần Y lập tức đánh tia
sáng màu xanh lên người mười ba đệ tử của Vô Đạo Tông.
Sau khi tia sáng xanh đánh vào, chỉ trong nháy mắt thương thế của mười ba đệ
tử Vô Đạo Tông nhanh chóng khôi phục.
Nhìn thấy cảnh này Tô Càn Nguyên sửng sốt một lát.
Chuyện này nên nói gì đây.
Có vú em thật tốt.
Như vậy đều có thể khôi phục nhanh chóng