“Hay là ngươi đi thu dọn chiến trường đi? Ngươi xem đám sương mù màu đỏ
sậm bên kia, ngươi qua đó thanh lý sạch sẽ đi.”
Tranh hơi suy nghĩ một lát, chỉ một chỗ nào đó bên Tinh Hải.
Chỗ đó có từng dòng sương mù màu đỏ sậm đang nổi lơ lửng.
Là tàn lưu vừa rồi Diệp Lạc chém Chi Phối Giả Sát Lục lưu lại.
Tô Càn Nguyên: “?”
Bọn họ thì chuẩn bị đánh nhau, hắn ta thì chuẩn bị thu dọn chiến trường?
Có cần bất công như vậy hay không.
Đây là tính loại bỏ!
Tính loại bỏ ra ngoài!
Trong lòng Tô Càn Nguyên có ý kiến, nhưng cuối cùng hắn ta chỉ có thể lựa
chọn nghe lệnh, đi thu thập vùng chiến trường kia.
Nhìn Tô Càn Nguyên rời đi.
Tranh nhỏ giọng lẩm bẩm, trong giọng nói của hắn ta kèm theo ý cười.
“Những sát lục chi khí đó có thể mài giũa thân xác đứa nhỏ này, chỉ cần đứa
nhỏ này chống đỡ được, vậy thì tuyệt đối có thể tới gần cấp bậc Chi Phối Giả.”
“Không biết đứa nhỏ này có thể chống đỡ được hay không.”
Ánh mắt Tranh nhìn Tô Càn Nguyên.
Bên bọn họ còn cần chiến lực.
Dựa vào thủ đoạn trước mắt của hắn ta, vẫn có thể kéo dài thời gian thêm một
khoảng thời gian.
Nếu bên bọn họ có thêm sức mạnh có thể địch nổi Chi Phối Giả, đương nhiên là
có thể tăng lên không ít phần thắng.
Hắn ta biết tàn lưu sức mạnh của Chi Phối Giả Sát Lục, có thể tăng thực lực của
Tô Càn Nguyên.
Cũng chỉ có thể tăng sức mạnh của Tô Càn Nguyên.
Bởi vì Tô Càn Nguyên tu cơ thể.
Nhưng muốn luyện hóa đống tàn lưu sức mạnh của Chi Phối Giả Sát Lục sẽ vô
cùng thống khổ.
Hắn ta cảm thấy Tô Càn Nguyên chắc chắn không chống đỡ được.
Cho nên không phải là nên khích tướng một chút sao?
Tranh đánh giá, dựa theo ý nghĩ của Tô Càn Nguyên, hắn ta để đối phương thu
dọn chiến trường, đã là chuyện cảm thấy nghẹn khuất.
Nếu ngay cả chiến trường đều không xử lý sạch sẽ được, sẽ mất mặt cỡ nào?
Hắn ta tin tưởng Tô Càn Nguyên sẽ không tiếp nhận loại tình huống này.
Cho nên Tô Càn Nguyên liều mạng cũng phải xử lý hết đống lục sát chi khí kia.
Như vậy mục đích của hắn ta đã hoàn thành.
“Hai vị có chiến lực địch nổi Chi Phối Giả, hơn nữa đám đệ tử liên hợp lại,
cũng không kém một Chi Phối Giả.”
“Nói cách khác, trước mắt bên ta có ít nhất ba chiến lực cấp bậc Chi Phối Giả.”
Tranh tính toán trong lòng.
Đột nhiên phía trên cả Tinh Hải vờn quanh hắc ám, giống như sống lại đè ép
xuống Tinh Hải.
Khi những hắc ám này hàng lâm, pháp trận ở Tinh Hải lập tức biến mất, cuối
cùng Vô Đạo Tông không có sức chống đỡ pháp trận, chỉ trong nháy mắt lùi lại,
ẩn nấp trong hư không.
Rầm rầm rầm!
Khi pháp trận biến mất.
Đám Chi Phối Giả đều lao ra, bọn họ không nói chuyện với nhau nữa, lao thẳng
tới bờ bên kia Tinh Hải.
Rất rõ ràng, bọn họ biết thời gian của bọn họ không còn nhiều nữa.
Cần đánh xuyên qua bờ bên kia Tinh Hải.
“Chi Phối Giả Hắc Ám cách Tinh Hải càng gần.”
“Hắc ám đánh xuyên qua pháp trận không còn sức mạnh, phiền phức.”
Tranh âm thầm nghiến răng, hắn ta biết đại chiến sắp triển khai.
Trong lòng hắn ta kinh hoàng.
Đang lúc hắn ta chuẩn bị bảo Diệp Lạc đi ngăn cản Chi Phối Giả tinh thần, để
hắn ta bày ra thủ đoạn.
Một tia kiếm quang hiện lên.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn qua, Chi Phối Giả tinh thần đã bị Diệp Lạc cản lại.
“Động tác đúng là nhanh.”
Tranh thấy thế, lập tức bắt đầu sử dụng thủ đoạn của hắn ta.
Hắn ta có ba quân bài chưa lật.
Thứ nhất là ngăn cản dám Chi Phối Giả mấy năm.
Như vậy hiện giờ, chính là quân bài thứ hai.
…
Ở trên Tinh Hải.
Diệp Lạc hóa thành bóng dáng bạch quang, ngăn cản đường đi của Chi Phối Giả
tinh thần.
Kiếm phong của hắn ta vô cùng sắc bén, trực tiếp ngăn Chi Phối Giả tinh thần
lại.
Dưới kiếm phong khủng bố này, Chi Phối Giả tinh thần không thể không dừng
lại.
Chi Phối Giả khác thấy thế cũng không muốn để ý tới, một lòng muốn phá tan
phòng tuyến ở bờ bên kia Tinh Hải.
“Ngươi cản ta lại làm gì?”
Trên mặt Chi Phối Giả tinh thần đầy dấu chấm hỏi.
Nhiều Chi Phối Giả như thế, sao chỉ nhìn chằm chằm mỗi ta?
…
“Bên kia nhiều Chi Phối Giả như vậy, thực lực của ta cũng không phải mạnh
nhất, ngươi cản ta làm gì?”
“Ngươi nhìn bên kia xem, nhiều người lợi hại hơn ta như thế, sao ngươi coi như
không thấy?”
Vẻ mặt Chi Phối Giả tinh thần không phục.
Bản thể của hắn ta chưa hiển lộ ra, mà lấy hình dạng sương mù màu nâu gặp
mặt Diệp Lạc.
“Nhiệm vụ của ta là ngăn cản ngươi.”
Diệp Lạc cầm lấy thần kiếm màu vàng, giọng nói lạnh nhạt vô tình, nhìn chằm
chằm về phía Chi Phối Giả tinh thần.
Chi Phối Giả tinh thần nghe thấy thế, vừa định dò hỏi là vì sao.
Còn chưa đợi hắn ta mở miệng.
Từng hoa văn đột nhiên hình thành trước mặt hắn ta, ngay sau đó hợp thành bàn
cờ.
Chi Phối Giả tinh thần ngẩng đầu đánh giá, dường như đang suy nghĩ rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng trong lòng hắn ta đột nhiên tràn ngập lo lắng, bởi vì hắn ta nhớ tới cảnh
tượng Chi Phối Giả Sát Lục mới chết đi.