“Cho tới nay, chúng ta đều bài xích tình cảm, tự nhận biết hết 3000 đạo, nhưng
không biết tình cảm cũng nằm trong đó.”
“Hiện giờ tất cả đệ tử của tôi gặp nguy hiểm tới tính mạng, tôi không thể không
đi.”
“Lần này đi có lẽ vị cách của tôi sẽ giảm xuống, nhưng cửa ải trong lòng ta đã
phá, ngày sau đương nhiên sẽ lấy lại được, Lão Quân, sau này chúng ta gặp lại.”
Sở Duyên không ngừng cười to.
Giọng nói của hắn vang lên, thần quang quanh người lóe sáng, chỉ trong nháy
mắt đã phá tan trói buộc của Lão Quân.
Khi hắn phá tan trói buộc, tất cả nguyên điểm sinh ra chấn động không thôi.
Sở Duyên lập tức sửng sốt, Thái Thượng Lão Quân cũng sửng sốt.
Một lát sau, từng dòng thần quang ở Vô Danh Giới đi tới nguyên điểm sinh ra,
như là chịu thứ gì đó khiên dẫn, từng dòng xuất hiện trước mặt Sở Duyên.
Chỉ trong nháy mắt thần quang trên người Sở Duyên bùng nổ, khí thế của hắn
lập tức đạt tới đỉnh phong.
Trạng thái của Vô Danh Chi Chủ khôi phục thời toàn thịnh.
Đợi thần quang trên người Sở Duyên biến mất đi, cơ thể của hắn hiển lộ ra.
Áo báo trắng như tuyết.
Tóc dài như mực, khí chất mờ mịt.
Giống y như hình tượng năm đó hắn vừa mới xuyên việt.
“Chuyện này…”
Sở Duyên sửng sốt rất lâu, nhưng nhanh chóng hiểu rõ.
Hắn phá được cửa ải trong lòng, cộng minh với nguyên điểm sinh ra, mượn
dùng nguyên điểm chi lực khiến hắn khôi phục trạng thái toàn thịnh.
Thậm chí hắn còn có đột phá không nhỏ.
“Lão Quân, đa tạ, chắc chắn sau này còn trở lại tìm Lão Quân.”
Sở Duyên nhìn thoáng qua Thái Thượng Lão Quân, thoáng gật đầu.
Cơ thể hắn bất chợt hóa thành một tia thần quang, lấy tốc độ khó mà tin tiến
hành xuyên qua trong nguyên điểm sinh ra.
Thái Thượng Lão Quân im lặng nhìn Sở Duyên rời đi, một lúc lâu sau mới lộ ra
tươi cười.
“Vô Danh Chi Chủ, ta không bằng ngươi.”
…
Trên Tinh Hải.
Tranh liên hợp với đám Diệp Lạc, cố gắng ngăn cản rất nhiều Chi Phối Giả.
Sau khi đám Diệp Lạc ngăn lại Chi Phối Giả tinh thần xong, đại biểu cho hành
động lần này của bọn họ tất sẽ thắng lợi.
Chỉ trong thời gian ngắn, đám Chi Phối Giả không có khả năng nhúc nhích.
Đám Diệp Lạc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà không đợi bọn họ khôi phục bao nhiêu tinh khí, ở một bên khác Tinh
Hải, từng dòng khí đen cuốn sạch mà đến.
Trong mỗi dòng khí đen đều quấn quanh hơi thở diệt vong cổ xưa, hơn nữa bất
cứ thứ gì bị khí đen này quấn lấy, đều sẽ bị đồng hóa, trên Tinh Hải, bọt sóng
thông đạo mênh mông mãnh liệt cũng bị khí đen nhanh chóng đồng hóa.
Ở phía xa nhìn qua, từng dòng khí đen này tổ hợp lại một chỗ, hình thành một
vùng sóng đen, ở trong sóng đen này mơ hồ thấy được một bóng dáng khổng lồ
dữ tợn khủng bố.
“Đây là…”
Diệp Lạc liếc nhìn khí đen nhanh chóng cuốn tới.
Hắn ta chỉ cảm thấy cảm giác áp bách truyền tới, khiến tay cầm kiếm của hắn ta
đều run rẩy.
Diệp Lạc còn như vậy, đệ tử khác thì càng không cần phải nói.
“Đại sư huynh, kẻ địch đang tới rất mạnh.”
“Đại sư huynh, chỉ sợ chúng ta không thể ngăn được người này.”
“Không ngăn được cũng phải ngăn, đây không phải chuyện chúng ta có thể lựa
chọn. Đại sư huynh, hạ lệnh đi, bọn ta nguyện ý tử chiến với ngươi.”
“Chỉ có tử chiến mà thôi.”
Rất nhiều đệ tử của Vô Đạo Tông sĩ khí tăng cao.
Cho dù ở dưới cảm giác áp bách này, bọn họ đều có chút vô lực chống cự, thậm
chí trong lòng không khống chế nổi sinh ra sợ hãi.
Nhưng bọn họ đứng sau lưng Diệp Lạc, vẫn có gan phát ra ý chí chiến đấu với
khủng bố trước mặt.
“Haizz, các ngươi rút lui đi.”
“Là ta khinh thường Chi Phối Giả Hắc Ám quá.”
Vẻ mặt Tranh nghiêm trọng nhìn sương đen trước mặt, rất lâu sau mới thở dài
một hơi xua tay.
Lúc trước hắn ta cho rằng thực lực của Chi Phối Giả Hắc Ám cường thịnh trở
lại, đáng sợ tới mấy cũng không có khả năng khiến hắn ta mất đi ý chí chiến
đấu.
Mà lúc này chính diện đối mặt với Chi Phối Giả Hắc Ám, hắn ta mới biết được
hắn ta thật sự không dấy lên nổi ý chí chiến đấu.
Chi Phối Giả Hắc Ám, cường đại hơn xa hắn ta tưởng tượng.
Không phải là hắn ta chưa từng gặp Chi Phối Giả Hắc Ám, nhưng mà Chi Phối
Giả Hắc Ám lúc đó không mạnh như hiện giờ.
Trong khoảng thời gian này, Chi Phối Giả Hắc Ám lại mạnh hơn rất nhiều rất
nhiều.
“Chúng ta, không thể rút lui.”
Trong tay Diệp Lạc chậm rãi ngưng tụ một thanh thần kiếm, mũi kiếm chỉ
sương, hắn ta tiến lên một bước, giọng nói tràn ngập kiên định.
“Tử chiến, không lùi.”
Các đệ tử của Vô Đạo Tông nhao nhao tiến lên trước.
Thấy tình cảnh này, Tranh vừa sốt ruột vừa cảm động vừa bất đắc dĩ.
“Các ngươi nhanh chóng rời đi, Chi Phối Giả Hắc Ám thật sự không phải người
các ngươi có thể ngăn cản, cho dù chúng ta cùng ra tay, cũng không ngăn cản
được Chi Phối Giả Hắc Ám một lát.”
Tranh lo lắng kêu to.
“Đi sao? Nếu đi mà nói, bọn ta không ngại cùng đi, ngươi đã không rời đi, đâu
cần phải đuổi bọn ta đi.”
Diệp Lạc vẫn có dáng vẻ không chút hoang mang, hắn ta căn bản không nghĩ
quá nhiều.