“Các ngươi là đệ tử của Vô Danh Chi Chủ, nếu các ngươi đều chết ở đây, ta
không có cách nào ăn nói với Vô Danh Chi Chủ.”
“Sở dĩ ta không thể đi, là vì Vô Danh Chi Chủ ban cho ta mọi thứ, vào thời khắc
quan trọng của Vô Danh Chi Chủ, ta rời đi là vong ân phụ nghĩa, ta không thể
làm như thế.”
Tranh lắc đầu, nói ra những lời này.
Trong mắt hắn ta là hồi ức.
Quá khứ của hắn ta…
Nhưng mà đúng như lời hắn ta nói, mọi thứ của hắn ta đều là Vô Danh Chi Chủ
ban cho, không có Vô Danh Chi Chủ, thì không có hắn ta.
Hắn ta thề sống thề chết đi theo Vô Danh Chi Chủ.
Hiện giờ Vô Danh Chi Chủ đang ở thời khắc quan trọng, hắn ta không thể rút
lui.
“Ngươi có chấp niệm của ngươi, bọn ta cũng có kiên trì của bọn ta.”
Diệp Lạc lắc đầu.
Hắn ta hơi quay đầu, nhìn thoáng qua đám sư đệ sư muội.
Tô Càn Nguyên đạt được sát lục chi khí đề thăng lên cất bước tiến lên, nhếch
miệng cười.
“Bọn ta là đệ tử của Sở Duyên, sao có thể lùi bước?”
Lời nói của Tô Càn Nguyên, khiến ý chí chiến đấu trong mắt đám đệ tử của Vô
Đạo Tông càng thêm nồng đậm.
Đúng vậy, bọn họ là đệ tử của Sở Duyên.
Sao có thể lùi bước?
Hai chữ Sở Duyên này, là kiêu ngạo đời này của bọn họ, sao bọn họ có thể lùi,
không dám lùi.
“Các ngươi là đệ tử của Vô Danh Chi Chủ, truyền thừa của Vô Danh Chi Chủ,
truyền thừa của Vô Danh Chi Chủ không thể đứt.”
Tranh lại khuyên bảo.
“Không sao, có khả năng ngươi còn không biết bọn ta còn có lão nhị chưa tới,
cho dù bọn ta chết trận hết, truyền thừa của Vô Đạo Tông cũng không bị cắt
đứt, càng khỏi phải nói còn có tiểu sư đệ đang ở hạ giới.”
Tô Càn Nguyên nhếch miệng, lại nói một câu đáp lại.
Tuyên bố bọn họ không có khả năng rời đi.
Tranh thấy tình cảnh này, chỉ có thể thở dài, không cần phải nhiều lời nữa.
“Nói ra, lão nhị kia…”
Tô Càn Nguyên còn định nói gì đó, giảm bớt bầu không khí căng thẳng.
Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, một giọng nói khác vang lên.
“Lão tam à lão tam, không nghĩ tới ngươi là người như vậy, thích nói xấu sau
lưng người khác. Hiện giờ phải đối đầu với kẻ địch mạnh, nếu không ta đã
khiến ngươi đẹp mặt.”
Đây là giọng Trương Hàn.
Vẻ mặt đám đệ tử của Vô Đạo Tông đều chấn động.
Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ở phía xa Trương Hàn cất bước tiến vào
Tinh Hải, mỗi một bước khí thế đều thay đổi.
Đợi khi tiến tới gần bọn họ, khí thế của Trương Hàn đạt tới đỉnh phong, ở phía
sau hắn ta, một bóng dáng nữ hư ảo như ẩn như hiện, như đang thêm vào
Trương Hàn.
“Chư vị sư huynh sư đệ sư muội, xem ta phá sương đen này đi.”
Trương Hàn tiến vào Tinh Hải, giơ tay là muôn vàn đại trận, đánh về phía sương
đen đang tiến tới.
Đại trận mênh mông cuồn cuộn.
Từng tầng được thêm vào, khiến trận pháp trở nên vô cùng cường đại.
Trương Hàn đánh ra nhiều công kích cường đại như vậy, cũng vô cùng hài lòng.
Nhưng…
Đại trận đánh vào sương mù đen, đều bị sương mù đen nuốt mất.
Vẻ mặt hăng hái của Trương Hàn lập tức cứng ngắc lại.
“Lão nhị, đừng đánh vào nữa, xuống đây đi.”
Diệp Lạc nhẹ nhàng xua tay, bất đắc dĩ nói một câu.
Nghe thấy những lời này Trương Hàn ho khan mấy tiếng, hào quang trên người
tản đi, hắn ta đi tới gần Diệp Lạc, chào hỏi đám đồng môn của hắn ta.
“Lão nhị, trận chiến kế tiếp chúng ta có khả năng đều chết, ngươi vốn không
nên tới, nhưng hiện giờ ngươi muốn rút lui, bọn ta có thể làm như không thấy
ngươi.”
Diệp Lạc vô cùng nghiêm túc nói.
Đám đệ tử của Vô Đạo Tông còn lại cũng gật đầu.
Trận chiến này, đệ tử của Vô Đạo Tông không nên chết toàn bộ.
Bọn họ vốn ngầm đồng ý Trương Hàn không tới, giữ lại Trương Hàn, không
nghĩ tới lúc này tên kia lại chạy tới.
“Đại sư huynh, chư vị sư đệ sư muội, các ngươi nói gì thế, Trương Hàn vốn yếu
một chút, nhưng ta cũng là đệ tử của sư tôn, đã là lúc này sao ta có thể đi.”
“Nếu ta đã đến, thì không có ý nghĩ rời đi.”
Trương Hàn đã thay đổi thái độ, không còn do dự ngày xưa, mà vô cùng quả
quyết nói ra.
Trong lòng hắn ta cũng ngầm thở dài không thôi.
Nói ra đúng là mất mặt.
Trận đại chiến lúc trước hắn ta không tham dự vào, hiện giờ đối mặt với kẻ địch
mạnh, đối mặt với tồn tại khủng bố sinh tử mờ mịt, trái lại hắn ta lại tham dự
vào.
Điều này khiến Trương Hàn sinh ra một loại ảo giác…
Vội vàng tới đầu thai?
…
Trên Tinh Hải.
Tranh nhìn vẻ mặt kiên định của đám đệ tử Vô Đạo Tông một lát, lại nhìn
sương mù đen cuốn sạch mà đến trước mặt, thở dài một hơi không khuyên nữa.
Hắn ta biết, đám đệ tử của Vô Đạo Tông chắc chắn không muốn rút lui.
“Không rút lui vậy thì chiến đi, bày ra công kích mạnh nhất của các ngươi, ở
trước mặt Chi Phối Giả Hắc Ám chúng ta không có bất cứ cơ hội gì.”
“Chi Phối Giả Hắc Ám không giống với Chi Phối Giả khác, Chi Phối Giả Hắc
Ám không có tình cảm, hắn ta cũng không nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, Chi
Phối Giả Hắc Ám chỉ biết giết, không ngừng giết.”