Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1470

Tranh cẩn thận dặn dò đám đệ tử của Vô Đạo Tông.

Vẻ mặt hắn ta vô cùng nghiêm túc, hắn ta biết rất rõ Chi Phối Giả Hắc Ám đáng

sợ tới mức nào.

“Đã rõ.”

Các đệ tử của Vô Đạo Tông cũng nghiêm túc, vẻ mặt đều căng thẳng, khí thế

nhao nhao điều động lên.

Thậm chí trong bọn họ còn có người chuẩn bị thiêu đốt bản thân, liều chết chiến

đấu.

Rầm rầm…

Đám Tranh chuẩn bị chiến đấu, sương đen từ bên kia Tinh Hải cuốn sạch mà

đến lại bùng nổ ra khí thế khiến người ta vô cùng sợ hãi, hơn nữa tốc độ cuốn

sạch quá nhanh.

Sương mù đen dọc theo mặt biển một đường tiến về trước, giống như một pho

tượng Tà Thần vô cùng đáng sợ giẫm chân tiến lên, cảm giác áp bách đáng sợ

khiến nhiều tồn tại trên Tinh Hải đều sợ hãi.

Trận pháp vốn vây khốn rất nhiều Chi Phối Giả theo sương đen đánh úp tới mà

lập tức vỡ ra, đám Chi Phối Giả không có ý nghĩ cùng tấn công, mà hóa thành

chim thú tan tác, nhao nhao chạy trối chết.

“Chi Phối Giả Hắc Ám, đây là Chi Phối Giả Hắc Ám? Thực lực này, sao có thể

cường đại tới mức ấy…”

“Nếu không phải hắn ta thì là ai, Chi Phối Giả Hắc Ám vẫn luôn mạnh như

vậy.”

“Không đúng, Chi Phối Giả Hắc Ám mạnh hơn trước rất nhiều.”

“Đúng vậy, Chi Phối Giả Hắc Ám mạnh hơn trước nhiều lắm, Chi Phối Giả Hắc

Ám trước đây đâu có thực lực như vậy.”

“Chi Phối Giả Hắc Ám là muốn đuổi theo bước chân của Vô Danh Chi Chủ

sao?”

“Thối lắm,tuy Chi Phối Giả Hắc Ám cường đại, nhưng Vô Danh Chi Chủ đâu

thể so được với Chi Phối Giả Hắc Ám.”

Đám Chi Phối Giả chạy ra xong ở phía xa quan sát, thấy cảnh tượng này nhao

nhao bàn tán.

Nhưng rất rõ ràng, chúng nó không chuẩn bị tiếp tục tiến lên.

Có Chi Phối Giả Hắc Ám, trận chiến này không cần trì hoãn.

Hơn nữa chúng nó tiến lên, dựa theo tính cách của Chi Phối Giả Hắc Ám, nói

không chừng cũng xử lý luôn cả bọn nó.



Trong Tinh Hải.

Sương mù đen cuốn sạch mà đến.

Đám Diệp Lạc ở trên bờ đứng mũi chịu sào cảm nhận được cảm giác áp bách

này.

Nhưng dựa vào nghị lực của bọn họ, cảm giác áp bách này cũng không thể làm

gì bọn họ.

Chỉ có điều khi sương mù đen cuốn sạch mà đến, đám Diệp Lạc lập tức thất

thần.

Khi ánh mắt bọn họ nhìn thấy sương mù đen, bọn họ giống như đối diện với

một pho tượng không thể chiến thắng, cảm giác vô lực đột nhiên sinh ra.

Chúng ta, chúng ta thật sự có thể ngăn cản đại khủng bố trước mặt sao?

Chúng ta không ngăn được.

Chúng ta sẽ chết.

Chết không đáng sợ, nhưng mà loại sợ hãi này không tiêu tan được!

Tinh thần của đám Diệp Lạc rung chuyển.

“Tỉnh lại.”

Bỗng nhiên có tiếng hét lớn vang lên, như là tiếng chuông đồng vang vọng

trong đầu đám Diệp Lạc.

Đám Diệp Lạc lập tức tỉnh táo lại.

Bọn họ mê mang nhìn bốn phía.

Tranh đi tới trước mặt bọn họ, nghiêm túc nhìn bọn họ.

“Chi Phối Giả Hắc Ám muốn bắt chước Vô Danh Chi Chủ, Vô Danh Chi Chủ

chân chính không thể nói, không thể miêu tả, không thể ghi lại, không thể nhìn

thẳng, không thể tưởng tượng.”

“Chi Phối Giả Hắc Ám này học xong mấy phần không thể nhìn thẳng của Vô

Danh Chi Chủ, cho nên các ngươi không thể dùng mắt thường quan sát đối

phương.”

Tranh giải thích như vậy.

Đám Diệp Lạc lập tức hiểu ra, không thể lấy mắt thường quan sát sương mù đen

kia, bọn họ bắt đầu dùng thần thức hay là cảm nhận, tâm nhãn quan sát sương

mù đen kia.

Nhưng khi bọn họ dùng thủ đoạn đặc biệt quan sát sương mù đen kia, thì thấy

cảnh tượng đáng sợ hơn.

Ở trong cảm nhận của bọn họ, trong sương mù phía trước tồn tại một thần linh

hắc ám, thần linh hắc ám này như đang nhìn bọn họ, lúc này ánh mắt tràn ngập

phẫn nộ, phẫn nộ bọn họ dám can đảm cản đường của đối phương.

Không thể địch!

Trong lòng đám Diệp Lạc đều dâng lên loại cảm giác này.

Không có người nào ngoài trên người sư tôn, đây là lần đầu tiên bọn họ cảm

nhận được loại cảm giác này từ người người khác.

“Không! Tất phải ngăn cản! Nếu như không ngăn được, sư tôn làm sao bây

giờ?”

Trên người Diệp Lạc bắt đầu khởi động kiếm ý, cho dù trong lòng bị áp bách,

hắn ta vẫn lựa chọn rút kiếm ra.

Trảm!

Diệp Lạc đột nhiên phát động tấn công, mở hai mắt, cầm thần kiếm trong tay,

liều lĩnh vung kiếm.

“Vì sư tôn, chiến!”

Sát khí toàn thân Tô Càn Nguyên cũng bùng nổ, cũng liều lĩnh lao tới sương mù

đen.

“Chiến!”

Đám đệ tử còn lại nhao nhao bùng nổ ý chí chiến đấu, cho dù là tử vong, bọn họ

cũng phải ngăn cản sương mù đen.

Cho dù chỉ ngăn cản một giây.

“Đúng là vội tới đầu thai, nhưng chạy đi đầu thai cũng có chỗ tốt của chạy đi

đầu thai, đó chính là tranh thủ được chút thời gian vì sư tôn.”

Trương Hàn điều động toàn bộ sức lực trên người.

Hắn ta vừa định xông lên trước, nghĩ một lát, lòng bàn tay mở ra, một đốm sáng

xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta.
Bình Luận (0)
Comment