Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1471

“Thiên Nhi, đi đi, chuyện này sẽ phải chết không thể nghi ngờ, nàng không cần

phải cùng chết.”

Trương Hàn ném đốm sáng ra, chuẩn bị khiến Trương Thiên Nhi sống sót.

Đốm sáng được ném ra lại rẽ một cái, trở về tay Trương Hàn, ý không cần nói

cũng biết.

“Không nguyện ý rời đi…”

“Cũng được, vậy chúng ta kề vai chiến đấu lần cuối đi.”

Trong đôi mắt của Trương Hàn lóe lên ý chí chiến đấu, hắn ta quay đầu nhìn về

phía đám sương mù đen, bóng dáng di chuyển lao tới.

Khi hắn ta xông lên, đốm sáng dung nhập vào trong cơ thể hắn ta, tăng uy thế

của hắn ta, ở phía sau mơ hồ có bóng dáng xinh đẹp đang đứng.

Đám đệ tử của Vô Đạo Tông nhao nhao ra tay, dùng công kích cường đại nhất

tấn công sương mù đen kia.

“Các ngươi không thẹn với danh xưng đệ tử của Vô Danh Chi Chủ.”

Tranh hít sâu một hơi.

Toàn thân hắn ta bất chợt bùng lên thần quang, hắn ta chuẩn bị đốt cháy sinh

mệnh phát ra một kích.

Nhưng đột nhiên trong lúc này, hắn ta như cảm nhận được gì đó bất ngờ quay

đầu nhìn thoáng qua hư không, hắn ta nhếch miệng cười.

Ngay sau đó hắn ta thu liễm toàn bộ khí thế, không tiếp tục tấn công, mà lẳng

lặng đứng ở đó.

Mà trước sương mù đen.

Các đệ tử của Vô Đạo Tông đều không chú ý tới, điên cuồng tấn công sương

mù đen kia, nhưng những công kích rơi vào trong sương mù đen đều bị cắn nuốt

hết, căn bản không thương tổn được tới sương mù đen.

Hay là nói, bọn họ ngay cả sương mù đen đều không phá ra được.

“Đại sư huynh, chúng ta, chúng ta chênh lệch quá nhiều với nó.”

Tô Càn Nguyên trầm giọng nói.

“Chuyện này… Cẩn thận!”

Diệp Lạc vừa định nói gì đó.

Bỗng nhiên trong lúc này, trong sương mù đen có xúc tu đột nhiên vươn ra.

Nguy hiểm.

Diệp Lạc cảm nhận được uy hiếp trí mạng ừ trong xúc tu này.

Sương mù đen này, Chi Phối Giả Hắc Ám này, muốn một lần tóm hết đệ tử của

Vô Đạo Tông diệt sát.

“Các ngươi rút lui!”

Diệp Lạc có phản ứng nhanh nhất, giơ kiếm che trước người các đệ tử, trong

mắt hắn ta thiêu đốt kiếm ý.

Cho dù là chết, hắn ta cũng phải chết trước đám sư đệ sư muội.

Hắn ta là đại sư huynh!

“Đại sư huynh!”

Đám Trương Hàn đều kinh hãi kêu lên.

Nhưng xúc tu đã đánh úp lại.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong hư không có từng dòng dao động trào

ra…



Rầm rầm…

Khi xúc tu sắp chạm tới Diệp Lạc, thần kiếm trong tay Diệp Lạc đã sớm bị khí

màu đen đập vụn.

Diệp Lạc cũng biết rất rõ, hắn ta không chống đỡ được, cho dù là một chút hắn

ta cũng không chống đỡ được.

Nhưng hắn ta đỡ một kích này thay đám sư đệ sư muội, đã đáng giá.

Hắn ta không thẹn với xưng hô đại sư huynh này.

Cho dù hắn ta chết, hắn ta cũng phải chết trước tiên.

Diệp Lạc ngửa đầu chịu chết.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thần quang nhanh chóng ngưng thực xuất hiện

bên cạnh Diệp Lạc.

Xúc tu vốn muốn tập kích Diệp Lạc như cảm nhận được hơi thở vô cùng đáng

sợ gì đó, vậy mà điên cuồng lùi về sau, không dám tiến lên trước nửa tấc.

“Lạc Nhi, vất vả cho ngươi quá.”

Không biết từ lúc nào Sở Duyên đã đến bên cạnh Diệp Lạc, nhẹ giọng nói một

câu.

Giọng nói của hắn mới vang lên, căn bản không đợi Diệp Lạc đáp lời, Sở

Duyên một mình tiến lên trước, đi về phía sương mù đen cuồn cuộn.

Mỗi khi hắn bước một bước, sương mù đen sẽ lùi lại mảng lớn.

Rầm rầm…

Từng đợt tiếng gào thét quỷ dị trầm thấp vang lên trong sương mù đen.

“Sao thế, sợ hãi rồi sao?”

“Vừa rồi khi bắt nạt đồ đệ của ta, sao không thấy ngươi sợ hãi, Tiểu Hắc Tử.”

Sở Duyên cười khẽ, giọng điệu thần thái tràn ngập thản nhiên.

Hắn bước từng bước như vậy.

Mỗi khi bước ra một bước, lấy bàn chân hắn làm trung tâm, đều có gợn sóng

thanh khiết hoàn mỹ khuếch tán ra.

Khi gợn sóng khuếch tán ra, thiên địa đều như được tinh lọc.

Cảnh tượng vô cùng thần kỳ đã xảy ra.

Thiên địa phía sau Sở Duyên tinh thuần, hoàn mỹ không tỳ vết, ở vùng thiên địa

bên sương mù đen thì quỷ dị âm trầm, bị hắc ám bao phủ.

Nhưng theo Sở Duyên bước tiếp về trước, sương mù đen nhanh chóng lùi bước,

tia sáng phía sau Sở Duyên như muốn cắn nuốt hết tất cả hắc ám không còn.

Rống…

Trong sương mù đen như có một quái vật hung dữ đáng sợ đang gầm thét, trong

âm thanh này kèm theo tuyệt vọng, như dã thú rơi vào khốn cảnh.

“Còn tưởng những năm gần đây, Tiểu Hắc Tử ngươi tăng lên không ít bản lĩnh,

không nghĩ tới chỉ như vậy.”

Sở Duyên vẫn có dáng vẻ thản nhiên như trước, như là hoàn toàn không để Chi

Phối Giả Hắc Ám vào mắt.

Rống…

Trong sương mù đen giống như kích động thần kinh, không ngừng phát ra tiếng

gào thét trầm thấp.

Dưới nhìn kỹ của Sở Duyên, một quái vật diện mạo vô cùng kỳ lạ lao ra khỏi

sương mù đen, tồn tại này như Chương Ngư (Bạch tuộc) có xúc tu mấy trăm

chân, trên mặt có mấy trăm con mắt dữ tợn, chi chít, nhìn vô cùng khủng bố.

Rống…
Bình Luận (0)
Comment