Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 169

Lần này liên minh tu tiên giả phân bộ Đông Châu đau đầu.

Bọn họ không dám chỉ trích hai tông môn này.

Một cái là Thánh Địa mới, đang ở đầu ngọn gió, một cái là Thánh Địa thoái vị,

lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.

Nếu chỉ trích hai tông môn này.

Có khả năng liên minh tu tiên giả phân bộ Đông Châu không tồn tại tới ngày

mai, đã biến thành lịch sử.

Điều này cũng khiến mười mấy tên cấp cao này đau đầu.

“Mọi người nói xem chuyện này nên làm sao đây? Không có phương pháp ứng

phó, nếu vị Long Quân này thực sự muốn làm mưa làm gió ở Đông Châu,

Thánh Địa bọn họ không sao, nhưng chúng ta sẽ xong đời.”

“Chuyện này còn có thể làm gì? Yêu tộc Long Quân, Thánh Địa không giúp,

chúng ta còn có thể gọi ai tới giúp? Chẳng lẽ ta còn có thể gọi tông chủ của tông

môn ẩn thế ra, đi hàng phục Long Quân kia?”

“Khoan hãy ầm ĩ, đừng nên gấp gáp, hiện giờ chúng ta không có cách nào, chỉ

có thể đợi hai người đi dò xét tin tức trở lại, mới có thể tìm được biện pháp.”

“Đừng nên gấp gáp, cũng đừng nên sợ hãi, đợi là được!”

“Ngươi nói không phải sợ, vậy tay ngươi đang run lẩy bẩy là sao đây?”

“Ta không phải, ta không có, đừng nói bừa!”

Đám cấp cao này đều đang trao đổi.

Đúng lúc này.

Bên ngoài có âm thanh truyền tới.

Khiến đám cấp cao này đều nhìn kỹ.

Hộ vệ canh giữ ở cửa điện phủ họp thấy thế, trong lòng căng thẳng, vội vàng đi

ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.

Một lát sau.

Hộ vệ kia đi tới một lần nữa, nhỏ giọng nói: “Chư vị đại nhân! Trần đại nhân và

Vương đại nhân tới biên cảnh Đông Châu quan sát tình hình đã trở lại, lúc này

đang ở bên ngoài.”

Hửm?

Nghe thấy những lời này.

Mọi người đang ngồi trước bàn trao đổi lập tức đứng dậy, cả đám đều nhìn ra

bên ngoài.

Chuyện này liên quan tới toàn thể bọn họ, bọn họ không thể không thận trọng.

Mọi người đi tới cửa điện phủ, có thể nghe thấy âm thanh lẫn lộn truyền từ

ngoài tới.

“Bọn ta nói thật, Long Quân kia đã rời đi! Bị tông chủ của tông môn ẩn thế đuổi

đi!”

“Cái gì? Ngươi hỏi bọn ta có tận mắt nhìn thấy hay không sao, à chuyện này…

Thôi, bọn ta tận mắt nhìn thấy, ngươi không thấy được đâu, cảnh tượng lúc ấy là

tông chủ của tông môn ẩn thế tay cầm nhật nguyệt tinh thần, làm bóng đánh về

phía Long Quân, Long Quân bị đánh không làm gì được, kêu oa oa.”

“Nhanh lên, các ngươi để cho hai bọn ta đi vào, bọn ta còn cần báo cáo với các

vị đại nhân.”

Mọi người đứng ở cửa điện phủ họp nghe thấy những lời này, đều liếc nhau một

cái, im lặng.

Chuyện này…

Tông chủ của tông môn ẩn thế thực sự ra tay, đuổi yêu tộc Long Quân đi sao?



Cùng lúc đó, biên cảnh Đông Châu, trong Hổ Hạc Quan.

Sở Duyên đang ánh mắt u oán nhìn đồ đệ Trương Hàn trước mặt.

Người đồ đệ này, đúng là rất giỏi.

Hắn tốn không biết bao nhiêu thời gian, cuối cùng cũng tìm được Hổ Hạc Quan,

tiến vào khu vực này.

Đồ đệ này cũng rất “trùng hợp” tìm được hắn, tiến tới gặp mặt hắn.

Như vậy là sao đây?

Sở Duyên rất muốn đè đệ tử này lên đất đánh một trận.

Nhưng nghĩ tới sức chiến đấu của mình, nghĩ lại vẫn cảm thấy nên làm gương

sáng cho người khác, nên khoan hồng độ lượng, ghi trong tim thiên hạ.

“Hàn Nhi, mọi chuyện đều giải quyết xong rồi hả?”

Sở Duyên đè nặng giọng nói u oán, cố gắng khiến mình thản nhiên nhất.

“Sư tôn, đệ tử đã giải quyết xong, trong đám yêu thú náo động, yêu thú cường

đại đệ tử đã giết chết, còn lại đều là một số yêu thú thực lực nhỏ yếu.”

Trương Hàn gật đầu, vô cùng nho nhã hành lễ.

“Được, rất tốt.”

Sở Duyên cười gượng, nói.

“Nhưng mà sư tôn, bàn cờ trên tay người…”

Trương Hàn cúi đầu nhìn chằm chằm thứ trên tay sư tôn cùng với toàn thân sư

tôn.

Lúc này, sau lưng Sở Duyên là trường kiếm huyết sắc, trong tay cầm một bàn

cờ đá, nhìn có vẻ thản nhiên hờ hững.

Hắn ta nhớ rõ trước khi hắn ta rời đi, trên tay sư tôn không có bàn cờ này.

Sau khi hắn ta trở về, trên tay sư tôn mới xuất hiện thêm bàn cờ này.

Không nằm ngoài dự liệu.

Trương Hàn nhìn bàn cờ trên tay Sở Duyên, giống như nhìn thanh trường kiếm

huyết sắc kia lúc trước.

Không nhìn thấu…

Giống như một thứ đồ bình thường nào đó.

Nhưng trên tay sư tôn, sao có thể là đồ bình thường.

E rằng là ánh mắt hắn ta không đủ.

Nghe thấy những lời này, Sở Duyên khẽ đảo một vòng, xoay bàn cờ đá trong

tay mình.

Bất chợt nhìn Trương Hàn trước mặt.

“Hàn Nhi, con có khả năng nhìn thấu bàn cờ này không?”

Sở Duyên mỉm cười hỏi.

“Sư tôn, đệ tử không nhìn thấu.”

Trương Hàn thành thật trả lười.

Không nhìn thấu sao?

Không nhìn thấu mới bình thường.

Nếu nhìn thấu, vậy thì có quỷ.

“Con tu hành còn chưa đủ, trở về phải… Trở về phải tu luyện nhiều hơn nữa,

con biết không?”

Sở Duyên vốn muốn nhân cơ hội này phạt Trương Hàn một trận.

Nhưng nghĩ một lát, Vô Đạo Tông hắn không có thứ gì có thể trừng phạt đệ tử.
Bình Luận (0)
Comment