Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 170

Càng đừng nói có thứ gì phạt được một đệ tử cảnh giới Hóa Thần.

Đây là chỗ thiếu hụt của Vô Đạo Tông hắn.

Sở Duyên im lặng ghi nhớ.

Sau này có cơ hội, chắc chắn phải xử lý cẩn thận.

Trước mắt nhìn, Vô Đạo Tông hắn thiếu đồ trừng phạt đệ tử, còn có y sư.

Hai chuyện này, hắn nhớ kỹ.

Trương Hàn ở bên cạnh không nghĩ nhiều.

Nghe sư tôn nói, thì cẩn thận nhìn bàn cờ một lát.

Vẫn không thể nhìn thấu.

“Xin nghe theo dặn dò của sư tôn.”

Trương Hàn gật đầu, nghiêm túc đáp.

“Đi thôi, Hàn Nhi, con biết gia tộc của Đạm Đài Lạc Tuyết kia ở đâu không?”

Sở Duyên lại cúi đầu hỏi một câu.

“Sư tôn, đệ tử cũng mới tới Hổ Hạc Quan, đâu biết những chuyện này.”

Trương Hàn lắc đầu nói.

Sở Duyên nghe thấy thế, chẳng muốn nói thêm cái gì, dẫn theo Trương Hàn

chuẩn bị đi đả thính tình hình.

Nhìn xem rốt cuộc Đạm Đài Lạc Tuyết đang ở đâu…



Biên cảnh Đông Châu, Hổ Hạc Quan.

Ngàn dặm không mây.

Hổ Hạc Quan thuộc giới phàm tục, nhưng trong đó cũng có nhiều thế lực, chỉ có

điều ở trong nhiều thế lực lấy ba đại gia tộc cầm đầu.

Gia tộc Đạm Đài là một trong ba đại gia tộc.

Lúc này, trong nhà Đạm Đài, trong một cái sân phong cách cổ xưa.

Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trước bàn đá, nhìn bàn cờ trên bàn rơi vào trầm

tư.

Người phụ nữ mặc bộ đồ trắng, trắng tinh như tuyết, trên gương mặt lộ ra cao

quý lạnh lùng, môi son nhấp nhẹ, toàn thân tràn ngập kiêu ngạo trong veo mà

lạnh lùng, đứng yên, giống như tiên nữ không nhiễm khói bụi nhân gian.

Đạm Đài Lạc Tuyết.

Thiên tài đứng đầu nhà Đạm Đài!

Người mang Thiên Linh Căn.

Tuệ nhãn trời sinh.

Thiên phú mạnh này, xem như là nhân tài kiệt xuất trong đám người trẻ tuổi

Đông Châu.

Chẳng qua tính cách của Đạm Đài Lạc Tuyết quái dị, cho dù là tông môn gì đều

không muốn gia nhập, vẫn luôn ở trong nhà.

Hiện giờ đã hai chín năm, vẫn là phàm nhân, không có bất cứ tu vi gì.

Bốp!

Đạm Đài Lạc Tuyết ngồi trước bàn đá cúi đầu nhìn bàn cờ, hai ngón tay trắng

nón mang theo một viên cờ trắng, cạch một tiếng, hạ xuống bàn cờ.

Sau đó Đạm Đài Lạc Tuyết kẹp một quân cờ đen, cũng chậm rãi hạ xuống bàn

cờ.

Phóng tầm mắt nhìn bàn cờ, hai quân trắng đen giăng khắp nơi, quân đen như

trận, thận trọng, quân trắng như rồng, sát phạt quyết đoán.

Khiến bất cứ đại sư cờ vây nào nhìn thấy, đều không thể tin được.

Hai loại này tuyệt đối là phương pháp khác biệt, vậy mà từ tay một người ra.

Đạm Đài Lạc Tuyết đặt hai quân trắng đen xuống xong, thì không sốt ruột, đôi

mắt nhìn bàn cờ, giống như đang tự hỏi.

Kẽo kẹt…

Đúng lúc này.

Cửa sân bị đẩy ra, một bóng người đi vào.

Đạm Đài Lạc Tuyết quay đầu nhìn, phát hiện là cha mình đi vào, trên gương

mặt xinh đẹp không khỏi lộ ra nụ cười.

Yêu thú náo động, gây họa biên cảnh Đông Châu, cha nàng là gia chủ của gia

tộc Đàm Đài, đương nhiên là sẽ dẫn theo người đi giết yêu thú.

Bây giờ trở về, rõ ràng là giải quyết mọi chuyện xong xuôi.

“Cha, cha trở về rồi?”

Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng hỏi.

“Ừm, Tuyết Nhi con còn chơi cờ à? Không phải cha nói con, con có thiên phú

mạnh như vậy, nên chăm chỉ tu luyện, con không gia nhập tông môn còn chưa

tính, con còn không chịu tự mình tu luyện, chuyện này nói không thông.”

Người đàn ông trung niên đi tới là gia chủ nhà Đàm Đài, nhìn con gái chơi cờ,

thở dài một hơi.

“Cha, cha không hiểu đâu.”

Đạm Đài Lạc Tuyết lắc đầu, cười nói.

“Sao ta không hiểu, con có thiên phú mạnh như vậy, nếu tu luyện, có lẽ bây giờ

đã tới cảnh giới Nguyên Anh, con, haizz…”

Gia chủ Đàm Đài chắp hai tay ở sau lưng, lại thở dài một tiếng.

“Cảnh giới Nguyên Anh thì có ích lợi gì, có thể phi thăng sao?”

Đôi mắt của Đạm Đài Lạc Tuyết sáng ngời thần kỳ, giống như có thể nhìn thấu

toàn bộ.

Gia chủ Đàm Đài: “…”

Cảnh giới Nguyên Anh có ích lợi gì sao?

Lão ta cảm thấy đứa con gái này của mình đang châm chọc lão ta.

Lão ta mới tới cảnh giới Trúc Cơ mà thôi…

Nhưng mà nói đi nói lại, nếu bàn về đề tài này, lão ta thực sự không biết nên nói

như thế nào.

Đại lục Thần Hành đúng là vạn năm qua, không có người nào phi thăng.

Cho dù thiên phú cao tới đâu, vẫn không thể phi thăng.

Giống như bị hạn chế.

Gia chủ Đạm Đài hé môi, vẫn không biết nên nói thế nào.

Đạm Đài Lạc Tuyết ngồi trước bàn đá thấy thế, chỉ cười, tiếp tục dời mắt nhìn

bàn cờ, môi son khẽ mở.

“Cha, thế gian vốn không có đường, người có tiền mở cũng có đường, người

các thế hệ vẫn đi trên con đường đó, chuyện này không sai, cũng rất hợp lý.”

“Nhưng hiện giờ con đường phía trước đã bị chặn, còn không muốn mở đường

như cũ, trái lại phải tiếp tục đi trên con đường bị chặn này, biết rõ phía trước

con đường là vách núi đen, vẫn không ngừng bước đi, đây là ngu ngốc.”

“Con muốn là con đường bên cạnh, mở ra một con đường khác.”

“Cha, cha có hiểu không?”

Đạm Đài Lạc Tuyết nói xong, trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng ngọc.

Đó là loại ánh sáng khát vọng được tán thành
Bình Luận (0)
Comment