Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 189

“Hả? Đại sư huynh nhận đệ tử sao? Trái lại ta muốn nhìn xem, đại sư huynh dạy

đồ đệ thế nào?”

Trương Hàn đứng trên không tràn ngập hứng thú, không sốt ruột hiện thân, trái

lại lấy mấy trận pháp che giấu ra, đảm bảo đại sư huynh sẽ không phát hiện.

Trốn ở trong trận pháp, nhìn đại sư huynh ở phía dưới dạy đồ đệ.



Trên chủ phong, một vùng quảng trường.

Diệp Lạc đang nhìn đệ tử mình thu nhận trong khoảng thời gian này.

Có tổng cộng bảy người.

Bốn nam ba nữ, đều là một hàng thiên tài.

Lúc này, Diệp Lạc đang nói chuyện với bảy đệ tử.

“Bổn tọa sớm đưa bí quyết ngộ đạo cho các ngươi, bảo các ngươi rảnh rỗi

ngẩng đầu nhiều nhìn xem, cho nên các ngươi nhìn lâu như vậy, có nhìn ra được

gì không?”

“Lần lượt nói xem, rốt cuộc đã nhìn ra được gì.”

Hai tay của Diệp Lạc để ở sau lưng, lạnh nhạt nói.

Giọng nói của hắn ta truyền vào trong tai bảy đệ tử.

Bảy đệ tử không có người nào dám đáp lại, cả đám đều cúi đầu.

Trong lòng một đám điên cuồng châm chọc.

Bảo bọn họ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Bọn họ có thể nhìn ra cái quỷ gì?

Ngoại trừ mặt trời hơi chói mắt ra, da rắn đều không nhìn ra.

Nhưng bọn họ không dám nói ra.

Nếu bọn họ mở miệng, vị “Thái Nhất Kiếm Tôn” chắc chắn lại nói.

Lúc trước lão tử ngồi dưới đất, nhìn bầu trời một lúc lâu, ngộ ra được, chuyện

này có mắt sẽ làm được, các ngươi không phải không có mắt…



Nhìn bảy đệ tử cúi đầu.

Diệp Lạc giống như hiểu được ý nghĩ của bảy đệ tử, bày ra bộ dạng chỉ tiếc rèn

sắt không thành thép, thở dài một hơi.

“Nhớ ngày đó bổn tọa ngồi trên đất của Vô Đạo Tông, nhìn bầu trời một lúc lâu,

ngộ ra đạo của mình, đây rõ ràng là chuyện có mắt có thể làm được, vì sao các

ngươi không làm được?”

“Bổn tọa thấy thiên phú của các con đều rất mạnh, sao lại không nhìn ra được?”

Diệp Lạc quở trách bảy tên đệ tử.

Bảy tên đệ tử này càng cúi đầu thấp hơn.

Trong lòng đám người đều nghĩ thầm quả nhiên là như vậy.

Bọn họ biết vị này sẽ nói như thế mà.

“Sư tôn, không phải bọn con không ngộ ra được, bọn con thực sự không rõ, nếu

sư tôn có thể cho chút manh mối, các đệ tử chắc chắn có thể ngộ ra!”

Một đệ tử trong đó nghiến răng, đứng ra.

“Manh mối? Không phải cho các con manh mối rồi à? Ngẩng đầu nhìn nhiều

vào.”

Diệp Lạc trừng mắt với đệ tử kia, nói.

Bảy đệ tử: “…”

Ngẩng đầu nhìn nhiều, đây gọi là manh mối sao?

Đây là muốn bọn họ ngộ quan sát nhiệt độ của bầu trời, sau đó mỗi ngày đoán

hướng gió hôm nay thế nào, nhiệt độ ra sao à?”

Bảy đệ tử im lặng một lần nữa.

Bọn họ không muốn lại nói thêm câu nào.

Cảm thấy lại nói nhiều, cũng không nói lại vị tông chủ sư tôn này.

Diệp Lạc nhìn bảy tên đệ tử, hít sâu một hơi.

Đi trái phải hai bước, chắp tay ở sau lưng.

Khí chất cao ngạo lạnh lùng bồi hồi quanh người hắn ta.

Hắn ta lắc đầu.

“Các con vẫn không hiểu dụng tâm lương khổ của bổn tọa.”

“Nếu bổn tọa thực sự trực tiếp truyền thụ cho các con loại pháp thuật này, bổn

tọa sợ ảnh hưởng tới đạo của các con, thế gian có vô số đạo, nhưng đạo của

chính mình mới tốt nhất, nếu như vì bổn tọa truyền thụ pháp thuật, ảnh hưởng

tới các con, vậy tương lai các con sẽ không đi được rất xa.”

“Các con có hiểu tâm tư của bổn tọa không?”

Diệp Lạc chậm rãi mở miệng nói.

“Sư tôn, các đệ tử… Các đệ tử hiểu dụng tâm lương khổ của sư tôn, nhưng các

đệ tử thực sự không ngộ ra được gì…”

“Đúng vậy, sư tôn, ngẩng đầu nhìn nhiều, thực sự không nhìn ra được gì.”

“Sư tôn, Trật Tự Tỏa Liên mà người nói, bọn con căn bản không nhìn thấy.”

“Sư tôn, con nhìn ra được hiện giờ khí trời rất tốt, trễ một chút nữa có khả năng

sẽ mưa như trút nước, những chuyện khác không nhìn ra được.”

Bảy đệ tử liên tục mở miệng, đều hoang mang khó hiểu, bọn họ thực sự không

ngộ ra được.

Đừng nói đã nửa ngày, cho dù nửa tháng nửa năm, bọn họ đều cảm thấy không

ngộ ra được gì.

“Không ngộ được cũng phải ngộ! Bổn tọa kỳ vọng vào các ngươi khá lớn.”

Diệp Lạc nói xong, thì thở dài trong lòng.

Sao bảy đệ tử này không khiến người ta bớt lo như thế.

Nếu một người có thể ngộ ra, vậy thì tính là tốt.

Mà lúc này không có một người ngộ ra được.

“Xin hỏi sư tôn, người kỳ vọng đối với bọn con cái gì? Nói không chừng có thể

dùng phương thức khác để đạt tới kỳ vọng của sư tôn đối với bọn con, không

cần ngộ thứ này… Ừm, ngộ cái gì mà ngẩng đầu nhìn nhiều.”

Một đệ tử do dự một lát, mở miệng nói.

“Kỳ vọng sao? Cũng không thể xem là kỳ vọng, chỉ là mục tiêu nhỏ mà thôi,

trong vòng một năm đạt tới cảnh giới Nguyên Anh.”

Diệp Lạc thản nhiên nói.

Nghe thấy thế, bảy đệ tử thiếu chút nữa quỳ xuống với vị tông chủ này.

Trong vòng một năm đạt tới cảnh giới Nguyên Anh?

Đây là mục tiêu nhỏ sao?

Chuyện này ngài làm ra vẻ cái beep…
Bình Luận (0)
Comment