Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 193

“Đương nhiên là cơ thể sư tôn an khang, nhưng mà chỉ sợ sư tôn cách phi thăng

không lâu rồi, hiện giờ khí tức của sư tôn đã giáng xuống cảnh giới Luyện Khí,

sợ là tới phàm nhân, thì sẽ phi thăng.”

Trương Hàn cười nói.

Những lời này vừa nói ra, Diệp Lạc đứng một bên ngu ngơ một lát.

Khí tức của sư tôn đã tới cảnh giới Luyện Khí rồi sao?

Rõ ràng là khi hắn ta xuống núi, khí tức của sư tôn còn ở cảnh giới Kim Đan.

Khi hắn ta mới gia nhập tông môn, khí tức của sư tôn lại càng không chỉ là cảnh

giới Kim Đan.

Hiện giờ đã tới cảnh giới Luyện Khí sao?

Nhanh như vậy…

Trở lại nguyên trạng.

Lặp lại con đường tu luyện.

Sư tôn đã lặp lại đi tới cảnh giới Luyện Khí.

Chẳng lẽ sang năm sư tôn sẽ phi thăng?

Diệp Lạc lắc đầu, nhanh chóng hoàn hồn lại.

“Vậy sư đệ cần phải tăng nhanh tu vi, nếu sư tôn phi thăng, đệ là tông chủ của

Vô Đạo Tông, đừng để đến lúc đó không trấn áp được tam sư đệ.”

“Nếu như tam sư đệ vượt qua đệ, vậy vị trí của đệ sẽ không ổn định.”

Diệp Lạc cười nói.

“Như vậy đúng là cần phải chú ý.”

Trương Hàn có vẻ đăm chiêu gật đầu.

“Không phải chứ? Đệ thực sự sợ tam sư đệ vượt qua đệ sao?”

Diệp Lạc cảm thấy kỳ lạ hỏi.

“Không phải, tam sư đệ ta không sợ, hắn yếu tới mức đáng thương, ta là sợ tứ

sư muội, ồ… Đại sư huynh còn chưa biết sư tôn lại nhận thêm một đệ tử, còn là

nữ, huynh không biết đâu, sư tôn rất tốt với tứ sư muội này…”

Trương Hàn nhắc tới chuyện này, lập tức lại chua xót.

Bắt đầu tố khổ với đại sư huynh.

Nói Đạm Đài Lạc Tuyết vừa vào cửa đã được sư tôn ban ân, đạt được một kiện

chí bảo hơn linh bảo, còn nói sư tôn sủng ái sư muội này như thế nào.

Diệp Lạc nghe thấy thế vẻ mặt càng lúc càng kỳ lạ.

Chuyện này…

Chuyện này…

Sao nghe như vậy có cảm giác, sư muội mới vào cửa mới là người kế thừa Vô

Đạo Tông trong tương lai nhỉ?

Có khả năng sư tôn định bồi dưỡng sư muội mới vào cửa trở thành tông chủ

tương lai của Vô Đạo Tông hay không?

Nếu không phải, cũng không tới mức vừa vào cửa đã tặng chí bảo trên linh bảo

như vậy.

Đổi lại là Diệp Lạc hắn ta, nếu không coi là người nối nghiệp mà bồi dưỡng,

đừng nói là chí bảo trên linh bảo, cho dù là linh bảo cũng không cho.

Chẳng lẽ sư tôn căn bản không muốn để lão nhị làm tông chủ của Vô Đạo

Tông?

Trong lòng Diệp Lạc dâng lên ý nghĩ này, càng nghĩ càng có khả năng, càng

nghĩ càng muốn cười.

Hắn ta không định nói với Trương Hàn.

Hắn ta muốn đợi Trương Hàn tự mình phát hiện ra.

Đến lúc đó…

Chậc chậc.

Cảm giác kích thích đó.

Khỏi phải nói sảng khoái cỡ nào.

Đừng hỏi sao hắn ta lại biết, trước đây hắn ta cũng như vậy.

Nghĩ tới có ngày Trương Hàn bất chợt phát hiện mình không phải người kế thừa

vị trí tông chủ của Vô Đạo Tông trong tương lai, cảnh tượng đó.

Khụ khụ, không thể cười, cũng không thể để lão nhị này phát hiện ra.

Diệp Lạc miễn cưỡng bày ra gương mặt nghiêm túc, nhìn về phía Trương Hàn.

“Nhị sư đệ, chuyện này có gì đâu, đệ là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông, độ

lượng không thể nhỏ như vậy.”

“Sư tôn yêu thương sư muội, đãi ngộ tốt đối với sư muội, chuyện này cũng là

đang giúp đệ mà, khiến sư muội nhanh chóng mạnh dần, đến lúc đó mới có thể

giúp đỡ đệ, đệ hiểu không?”

“Nếu ta là đệ, ta chắc chắn chuẩn bị một số tài nguyên, khiến sư muội phát triển

nhanh hơn, đến lúc đó sư tôn vui mừng, mới có lợi với đệ, đúng không?”

Diệp Lạc kìm nén ý cười, cố gắng duy trì giọng điệu nói.

Trương Hàn đứng một bên không chú ý tới vẻ mặt đã có chút không thể khống

chế của sư huynh nhà mình.

Sau khi nghe thấy thế, sửng sốt một lát, sờ cằm, cảm thấy rất có đạo lý…



Chỉ trong giây lát, mấy ngày đã trôi qua.

Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.

Trong một tòa cung điện.

Đạm Đài Lạc Tuyết đi dạo Vô Đạo Tông một lần quay về trong cung điện.

Đạm Đài Lạc Tuyết đi tới góc cung điện.

Bàn cờ đá kia đang đặt ở trong góc.

So với trước đây, bộ dạng của bàn cờ đá này đã có chút thay đổi.

Bốn phía bàn cờ đều lộ ra từng dấu vết, những dấu vết này được phác thảo với

nhau hình thành thứ gì đó giống Đồ Đằng, thần bí mà cổ xưa.

Hơn nữa trên bàn cờ, từng đường vân loáng thoáng lóe lên kim quang, có vẻ vô

cùng bất phàm.

“Đợi mấy ngày, cấm chế ở trên bàn cờ này, cuối cùng cũng sắp tiêu tán hoàn

toàn.”

Đạm Đài Lạc Tuyết có chút kích động.

Nàng đợi mấy ngày, mỗi ngày đều đi dạo trong Vô Đạo Tông.

Chính là vì đợi cấm chế trên bàn cờ này được cởi bỏ.

Hiện giờ cuối cùng cấm chế cũng được cởi bỏ hoàn toàn.

Đạm Đài Lạc Tuyết hít sâu một hơi, bình ổn tâm trạng.

Nàng nghĩ một lát, lấy một chiếc nhẫn trữ vật từ bên hông, lấy một chiếc ghế ra,

ngồi trước bàn cờ đá.
Bình Luận (0)
Comment