Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 194

Còn vì sao nàng muốn đặt nhẫn trữ vật ở bên hông.

Đây là vì Đạm Đài Lạc Tuyết phát hiện.

Trong Vô Đạo Tông, sư tôn của nàng, còn có trù sư kia, cùng với sư huynh đầu

trọc không thích mặc quần áo, đều không cần nhẫn trữ vật.

Đạm Đài Lạc Tuyết nghĩ theo bản năng, trong Vô Đạo Tông không thể sử dụng

nhẫn trữ vật.

Cho nên cất nhẫn trữ vật bên hông.

Bình thường ở trước mặt sư tôn, cũng không dám lấy ra.

Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn nhẫn trữ vật trên tay mình, lại lấy một cái túi nhỏ ra,

trong túi đặt đầy nhẫn trữ vật.

“Cha còn nói, để ta dùng những nhẫn trữ vật thu mua được làm thân với đồng

môn, bây giờ xem ra, căn bản không cần thiết, giữa sư tôn và đồng môn, hẳn là

không cần những món đồ trẻ con như nhẫn trữ vật.

“Nghe nói, đại năng giả chân chính đều dùng không gian để đồ, rõ ràng là

những chiếc nhẫn trữ vật này không có tác dụng gì.”

Đôi mắt Đạm Đài Lạc Tuyết lóe sáng.

Kim quang lôi kéo nhau, giống như hình thành Thiên Địa một phương.

Nhưng mà…

Vẫn có một góc vẫn ở trạng thái u ám như cũ.

Ở giữa bàn cờ, Thiên Nguyên!

“Còn thiếu chút nữa, cấm chế sư tôn để trên bàn cờ sẽ tiêu tán hoàn toàn.”

Trong đôi mắt Đạm Đài Lạc Tuyết là ảnh ngược bàn cờ, trong lòng tràn ngập

chờ mong.

Nàng kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng một nén nhang qua đi, cuối cùng chút u ám cuối cùng trên bàn cờ đã

biến mất hoàn toàn.

Giữa bàn cờ, chỗ vị trí Thiên Nguyên lóe lên kim quang.

Chỉ trong nháy mắt, kim quang trên bàn cờ xen lẫn vào nhau, quang mang chói

mắt khiến Đạm Đài Lạc Tuyết không nhịn được nhắm hai mắt lại.

Đợi Đạm Đài Lạc Tuyết có thể mở mắt ra.

Bàn cờ trước mặt nàng đã khôi phục yên bình, tất cả hào quang đều biến mất.

Bàn cờ khôi phục bộ dạng trước đây một lần nữa, phong cách cổ xưa bình

thường, ngay cả Đồ Đằng trên bàn cờ cũng biến mất không thấy nữa.

“Bàn cờ này…”

Đạm Đài Lạc Tuyết nhíu mày.

Nàng nhìn ra được, tuy đủ loại dấu hiệu trên bàn cờ này đều biến mất, nhưng

đạo vận vô hình vẫn đang vờn quanh.

Cấm chế của bàn cờ này đã được giải.

Đôi mắt Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn chằm chằm bàn cờ, do dự một lúc lâu, nâng

bàn tay trắng nõn lên, hai ngón tay khép lại thành kiếm chỉ, chậm rãi đặt lên vị

trí Thiên Nguyên của bàn cờ.

Ở trong tầm mắt của nàng.

Dưới kiếm chỉ, một quân cờ đen hư ảo đột nhiên ngưng tụ mà thành, theo nàng

đụng vào bàn cờ mà rơi xuống.

Lạch cạch…

Bàn cờ xuất hiện.

Âm thanh thanh thúy vang vọng cung điện.

Trong đầu Đạm Đài Lạc Tuyết chấn động, linh hồn hoảng hốt một lát.

Ngay sau đó, Đạm Đài Lạc Tuyết tỉnh táo lại, nhưng quanh người nàng đã xảy

ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Lúc này nàng giống như đứng trên một vùng trời đất.

Cúi đầu nhìn, là một vùng đất hình vuông.

Trên đất đai, loáng thoáng như có từng tuyến đường của bàn cờ xuất hiện.

“Nơi này là… Trong bàn cờ sao?”

“Trên tay ta là quân cờ à?”

Đạm Đài Lạc Tuyết mê mang nhìn quân cờ đen giữa hai ngón tay nàng.

Nàng đại khái có thể đoán được, hiện giờ có khả năng nàng đang ở trong bàn

cờ.

Nhưng mà nàng không biết phải làm thế nào.

Rầm…

Phía trước một giọng nói kỳ lạ truyền vào trong tai nàng.

Đạm Đài Lạc Tuyết ngẩng đầu lên nhìn.

Cách xa nàng, một tia kim quang hình thành bóng người mông lung ngồi

khoanh chân trên bầu trời, đối diện với nàng.

Rõ ràng là trong tình huống bình thường, ở khoảng cách xa xôi như vậy, nàng

đã sớm không thấy rõ, dù sao nàng chỉ là một phàm nhân.

Nhưng hôm nay ở trong bàn cờ, lại có thể thấy rất rõ ràng.

Đạm Đài Lạc Tuyết khẽ mở môi son, muốn đặt câu hỏi.

Nhưng không đợi nàng mở miệng nói trước.

Một giọng nói bất nam bất nữ truyền vào trong tai nàng.

“Quân đen đi trước, mời đánh.”

Nghe thấy giọng nói này Đạm Đài Lạc Tuyết sửng sốt một lát.

Đánh cờ sao?

Thực sự phải chơi cờ ở đây sao?

Đánh thế nào, trực tiếp đặt quân cờ xuống à?

Đạm Đài Lạc Tuyết cúi đầu nhìn vùng đất hình vuông ở phía dưới.

Ở trên vùng đất này, nàng nhìn thấy được, ở phía xa không chỉ có từng tuyến

đường, còn có sinh linh trên vùng đất này.

Lấy Thiên Địa một phương làm bàn cờ, đánh chúng sinh sao?

Khí thế thật lớn.

Đạm Đài Lạc Tuyết thở nhẹ một hơi, nàng hơi nhắm mắt lại, điều chỉnh tâm

trạng một chút.

Đợi nàng mở to mắt lần nữa, trong đôi mắt có quang mang màu lưu ly đang

chớp lóe.

Tuệ Nhãn trời sinh.

Đạm Đài Lạc Tuyết không chần chừ nữa, hai ngón tay vươn về phía góc trên

khu đất hình vuông.

Quân cờ đen rời khỏi tay, hóa thành một tia sáng, trốn vào cạnh góc khu đất

hình vuông.

Rất nhanh, từng tin tức truyền vào trong đầu Đạm Đài Lạc Tuyết.

Ở trên góc bên kia, một đứa bé trai sinh ra, từ nhỏ thiên phú cường đại, là thiên

chi kiêu tử, khi tám tuổi được tông môn tu tiên hạng nhất nhận làm môn hạ,

mười bảy tuổi trở thành tông chủ của tông môn tu tiên, 28 tuổi trở thành cường

giả đứng đầu đương thời, thiên phú có một không hai từ xưa tới nay…
Bình Luận (0)
Comment