Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 195

Đạm Đài Lạc Tuyết đánh cờ xong, còn chưa kịp phản ứng.

Ở cách xa nàng, bóng người mông lung cũng đánh cờ.

Đánh chính là quân trắng.

Quân trắng đánh xuống, ở ngay bên cạnh quân đen của Đạm Đài Lạc Tuyết.

Đạm Đài Lạc Tuyết cũng nhận được tin tức.

Ở vùng đất kia, một đại yêu tuyết thế sinh ra…

“Thì ra là thế sao? Quân đen là người, quân trắng là yêu, tấn công giết lẫn

nhau?”

Đạm Đài Lạc Tuyết có vẻ đăm chiêu.

Tuy nàng không biết thắng thua sẽ có hậu quả và khen thưởng gì.

Nhưng mà…

Từ nhỏ tới lớn, chơi cờ, chưa có người nào có thể thắng nàng!

Trong đôi mắt của Đạm Đài Lạc Tuyết tràn ngập tự tin, trên kiếm chỉ, quân đen

lại ngưng tụ thành hình.

Tay ngọc của nàng vươn ra.

Rất tự tin đặt quân đen lên vị trí “Thiên Nguyên”.

Quân cờ hạ xuống.

Lại có tin tức truyền tới, ở phía giữa khu đất, lại có một cường giả nhân tộc quật

khởi…

Bóng người mông lung ở phía xa không có hành động, rất nhanh lại đặt một

quân cờ trắng xuống.

Đại yêu xuất thế…

Đạm Đài Lạc Tuyết nhanh chóng đánh tiếp.

Hai bên đều đang đánh cờ, không ai khởi xướng tấn công trước, giống như đang

chuẩn bị gì đó…

Trong bàn cờ, trong Thiên Địa một phương.

Đạm Đài Lạc Tuyết và bóng người mông lung kia đều đang đánh cờ.

Trong vùng đất rộng phía dưới, khắp nơi đều có quân cờ của bọn họ, từng Thiên

Kiêu tuyệt thế, đại yêu cái thế ngang trời xuất thế.

Hai người đều đang đánh cờ.

Không người nào khởi xướng tấn công trước, giống như đang làm chuẩn bị nào

đó.

Tranh giành đại thế!

Cuối cùng, sau khi chuẩn bị vô số lần.

Đạm Đài Lạc Tuyết dẫn đầu khởi xướng tấn công, một quân đen rơi xuống giữa

quân trắng đang xếp hàng dài, muốn chặn đứt quân trắng tạo thành hàng dài.

Trên đại địa.

Theo quân đen của Đạm Đài Lạc Tuyết hạ xuống.

Một cường giả tuyệt thế giống như nhìn ra được cơ hội nào đó, dẫn dắt vô số tu

sĩ tấn công một tòa yêu sơn, khởi xướng tấn công mãnh liệt.

Mà trong bầu trời, bóng người mông lung đánh cờ với Đạm Đài Lạc Tuyết biểu

hiện ra vẻ hờ hững đối với tấn công này, vươn tay để một quân cờ trắng xuống.

Muốn lấy đuôi rồng quân trắng đánh về bên Đạm Đài Lạc Tuyết.

Đồng thời vô số đại yêu phóng ra, muốn giết mọi người.

Đạm Đài Lạc Tuyết giống như đã sớm dự liệu, mỉm cười, cũng không để ý,

giống như từ bỏ một số quân cờ, không nhanh không chậm tiếp tục đánh cờ.

Hai bên đánh cờ lần nữa, tốc độ rất nhanh.

Nhưng không thận trọng giống như lúc trước, dốc toàn lực chuẩn bị.

Lúc này, mỗi quân cờ của hai bên đều tràn ngập tính công kích, muốn đánh bại

đối phương.

Cảnh tượng trên đất đai cũng xảy ra thay đổi, chém giết khủng bố đang mở

màn.

Nhưng bên Đạm Đài Lạc Tuyết nhanh chóng rơi vào hoàn cảnh xấu, bị bóng

người mông lung tạo thành hàng dài quân trắng quét ngang, giết đánh tơi bời.

Nhưng Đạm Đài Lạc Tuyết vẫn thản nhiên đánh cờ, giống như không để ý hoàn

cảnh bên ta xấu đi.

Bóng người mông lung giống như người máy, không quan tâm, nhìn thấy ưu thế

thì điên cuồng xông lên, muốn một lần giải quyết Đạm Đài Lạc Tuyết.

Đạm Đài Lạc Tuyết coi như không thấy, tiếp tục đánh cờ.

Tốc độ đánh cờ của hai bên càng lúc càng nhanh.

Không mang bất cứ chần chừ nào, giống như hoàn toàn không cần suy nghĩ.

Sau thời gian uống cạn chén trà, bóng người mông lung kia đột nhiên dừng

động tác đánh cờ, tay cầm một viên cờ trắng dừng lại.

Chỉ thấy trên bàn cờ đất đai phía dưới, xung quanh hàng dài quân trắng thế tấn

công dũng mãnh, không biết từ lúc nào đã bị quân đen phân tán vây quanh.

Cùng lúc đó, cường giả nhân tộc cũng vây quanh tất cả đại yêu của yêu tộc, làm

đợt tấn công cuối cùng, cũng là phản công.

Quân trắng đã thua, yêu tộc bị đánh bại…

Bóng người mông lung đúng là nhìn ra được điểm này, không lựa chọn đánh cờ

nữa.

Ngay sau đó, bóng người mông lung hóa thành kim quang biến mất không thấy.

Một giọng nói bất nam bất nữ truyền vào trong tai Đạm Đài Lạc Tuyết.

“Ngươi đã thắng.”

Đạm Đài Lạc Tuyết cười rất nhạt nhẽo.

Nàng cúi đầu, muốn thấy rõ cảnh tượng trên đất đai phía dưới.

Nhưng nàng căn bản không có cơ hội cúi đầu quan sát vô số cường giả trên

vùng đất được mình coi là quân cờ.

Trong đầu chấn động.

Đạm Đài Lạc Tuyết chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, cảnh sắc trước mắt lại

xảy ra thay đổi.

Nàng lại quay về trong cung điện.

Bàn cờ đá kia đang im lặng đặt trước mặt nàng, không có bất cứ động tác gì,

toàn bộ đều trở về yên bình.

“Vừa rồi…”

Trong đôi mắt của Đạm Đài Lạc Tuyết hiện lên hoang mang, đó không phải

huyễn cảnh gì đó, lấy Thiên Địa làm bàn cờ, chúng sinh làm quân cờ, khắc sâu

trong ấn tượng của nàng.

Nàng cúi đầu nhìn bàn cờ.

Xòe bàn tay ra muốn đụng vào một lần nữa.

Một tia kim quang bay từ trong bàn cờ ra, trốn vào trong trán Đạm Đài Lạc

Tuyết.

Năng lượng tinh thuần rót vào trong linh hồn Đạm Đài Lạc Tuyết.
Bình Luận (0)
Comment