Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 207

“Điện hạ, ngươi là con trai của Long Quân, phải có rộng lượng, không thể tùy

tiện nổi giận như thế, nếu bị Long Quân thấy được, Long Quân sẽ mất hứng.”

Lão giả khuyên nhủ một câu.

Những lời này vang lên, người trẻ tuổi không biết nên nói gì, tay vung lên cũng

để xuống.

“Rõ ràng là cha ta cũng rất nóng tính, còn dạy bọn ta phải có độ lượng…”

“Nghe được một số lời đồn nhảm, tức tới mức mỗi ngày đều gầm rú, như vậy

còn bảo bọn ta phải độ lượng…”

Người trẻ tuổi nói thầm.

Lão giả nghe thấy thế, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, không nói gì.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên trong phòng.

“Cho nên, ngươi là con nối dòng của Long Quân sao?”

Người trẻ tuổi và lão giả sửng sốt.

Không đợi bọn họ kịp phản ứng.

Ngay sau đó.

Từng Trận Văn tự nhiên sinh ra, bao bọc cả gian phòng, vô số tỏa liên bay ra,

trói chặt người trẻ tuổi và lão giả.

Hai người chỉ là cảnh giới Nguyên Anh, căn bản không có bất cứ lực ngăn cản

nào, đã bị tỏa liên trói lấy.

“Kẻ nào?”

Người trẻ tuổi tên “Ngao Ngự” trợn to mắt, dùng hết lực lượng toàn thân, muốn

tránh thoát khỏi tỏa liên này.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Hàn vẫn luôn ẩn nấp trong trận pháp chậm

rãi để lộ thân thể.

“Ngươi là con nối dòng của Long Quân sao? Vậy ngươi có biện pháp dẫn ta đi

tìm Long Quân đúng không?”

Trương Hàn dò hỏi.

“Nếu ngươi biết ta là con trai của Long Quân, còn đối xử với ta như vậy, chẳng

lẽ ngươi không sợ chết sao?”

Ngao Ngự tức giận nói.

Lão giả ở một bên không mở miệng, im lặng vận chuyển năng lượng, trùng kích

tỏa liên một lần lại một lần.

Trương Hàn không để ý tới động tác của hai người, nho nhã đi tới trước ghế

ngồi xuống.

“Ta hỏi lại lần cuối cùng, ngươi có biện pháp dẫn ta đi tìm Long Quân không?”

Trương Hàn chậm rãi mở miệng nói.

Lần này Ngao Ngự không có cơ hội mở miệng.

Lão giả bên cạnh không thể phá vỡ tỏa liên mở miệng.

“Ta là quản gia bên cạnh Long Quân, nhân xưng Quy thừa tướng, vị bên cạnh là

con trai thứ 97 của Long Quân, dẫn ngươi đi gặp Long Quân, đương nhiên là có

thể, nhưng trước đó, ta muốn biết thân phận của các hạ.”

Lão giả không nhanh không chậm nói xong.

“Đệ tử của tông môn ẩn thế Đông Châu, thân phận này có thể chứ?”

Trương Hàn vươn vai nói.

Rầm…”

Hai người nghe thấy thế, cùng mở to mắt nhìn, nhìn Trương Hàn với vẻ không

dám tin.

Đệ tử của tông môn ẩn thế tới Vân Châu rồi hả?

Còn muốn gặp Long Quân?

“Cho nên nói, hai vị có thể dẫn ta đi gặp Long Quân à?”

Trương Hàn nở nụ cười ấm áp, mở miệng nói.

“Xin hỏi các hạ gặp Long Quân có chuyện quan trọng gì? Chẳng lẽ là đại diện

cho Sở tông chủ của quý tông gặp Long Quân?”

Quy thừa tướng mở miệng hỏi.

“Không phải đại diện cho sư tôn ta tới, mà là tự ta tới, đại diện cũng chỉ là cá

nhân ta, mặt khác mục đích ta tới, chính là giải quyết chuyện hỗn loạn ở Vân

Châu.”

Trương Hàn lắc đầu nói.

“Vậy xin hỏi, trận chiến người yêu ở Vân Châu này, các hạ định giải quyết như

thế nào?”

Quy thừa tướng lại hỏi một câu.

“Chuyện này, quyết định bởi thái độ của Long Quân, không phải ngươi có thể

hỏi, các ngươi chỉ cần dẫn ta đi gặp Long Quân là được.”

Trương Hàn không muốn nói thêm gì nữa với Quy thừa tướng.

Nghe thấy những lời này, Quy thừa tướng im lặng.

Ngao Ngự ở bên cạnh trợn to mắt, nhìn Trương Hàn một lát, lại nhìn Quy thừa

tướng một lát, phát hiện giống như không tới lượt hắn ta nói chuyện, im lặng

ngậm miệng.

Một lát sau, cuối cùng Quy thừa tướng đồng ý, muốn dẫn Trương Hàn đi gặp

Long Quân…



Trong khu vực Đông Châu.

Bên ngoài núi Thiên Vụ.

Một tia lưu quang bay vút rơi xuống, tiến vào trong núi Thiên Vụ.

Từng tầng mây mù ở bên ngoài núi Thiên Vụ không bị quấy nhiễu, mà tránh ra

một đường, để lưu quang này tiến vào.

Lưu quang đi tới bên ngoài sơn môn Vô Đạo Tông, cuối cùng dừng lại.

Chỉ thấy quang mang trong lưu quang tiêu tán đi, lộ ra một bóng người.

Đúng là Diệp Lạc.

Lúc này, Diệp Lạc lẳng lặng đứng bên ngoài sơn môn.

Trên người hắn ta thay một đạo bào màu xanh mới tinh, tóc đen dài, trên mặt lộ

vẻ kiêu ngạo, trên người vẫn tràn ngập uy thế “kiếm tiên trên trời”.

Chẳng qua so với trước đây, trên người hắn ta có thêm hương vị uy nghiêm.

Uy nghiêm của chủ Thánh Địa một phương!

“Sư tôn… Có lẽ sư tôn đang ở trên núi đúng không?”

Diệp Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm.

Đôi mắt hắn ta nhìn sơn môn, không định lập tức đi lên.

Lần này trở về núi, hắn ta chủ yếu có hai chuyện.

Chuyện thứ nhất, là muốn mau chân tới gặp tiểu sư muội mới vào cửa.

Chủ yếu không phải thực sự muốn đi gặp tiểu sư muội, mà là muốn xác nhận,

có phải tiểu sư muội này thực sự được định làm tông chủ tương lai của tông hay

không.

Dù sao chuyện tiểu sư muội được chọn là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông,

đều là giả thiết của hắn ta, chỉ có khả năng, vẫn chưa thế chắc chắn được.

Nhưng mà dựa theo ý nghĩ của Diệp Lạc, tám chín phần mười rồi.

Nếu không coi là người nối nghiệp bồi dưỡng, sư tôn có khả năng trực tiếp ban

cho tiểu sư muội một kiện chí bảo trên linh bảo được sao?
Bình Luận (0)
Comment