Phải biết rằng, Diệp Lạc, bao gồm cả Trương Hàn và Tô Càn Nguyên nhập
môn, sư tôn không ban cho bảo vật gì.
Ngay cả hắn ta có được chìa khóa mở di tích, đều là sư tôn muốn hắn ta mở
Thánh Địa, mới cho hắn ta.
Vô Tẫn Kiếm Hồ là khi ở Thần Binh Các, đạt được tán thành mới có thể mang
đi.
Hiện giờ tới lượt tiểu sư muội, trực tiếp ban cho một kiện chí bảo trên linh bảo,
ngoại trừ coi là người nối nghiệp bồi dưỡng, còn có thể là gì?
Trước mắt Diệp Lạc chính là muốn xác nhận chuyện này.
Nếu đúng là như thế…
Vậy hắn ta có thể cười Trương Hàn tự ảo tưởng.
Còn chuyện thứ hai.
Diệp Lạc muốn tìm sư tôn, thỉnh giáo một chút, làm thế nào mới có thể làm một
sư tôn tốt, làm thế nào mới dạy đệ tử thành tài.
Nghĩ tới bảy đệ tử thân truyền nhà mình, Diệp Lạc lập tức cảm thấy đau đầu.
Bảy đệ tử này, sao dạy kiểu gì cũng không được.
Bảo bọn họ ngẩng đầu lên nhìn nhiều vào, trái lại bọn họ ngộ ra được thuật dự
báo thời tiết.
Quả thực là ngu tới mức đáng sợ.
Quan sát bầu trời ngộ đạo, chuyện này không phải chuyện có mắt có thể làm
được sao? Sao bảy đệ tử của hắn ta không thể học được.
“Đợi gặp sư tôn, nhất định phải hỏi cẩn thận, rõ ràng là thiên phú của những đệ
tử này không tệ, năng lực dạy bảo của ta cũng được, sao lại không dạy thành
công.”
“Không biết sư tôn có biện pháp nào không, nếu sư tôn không có biện pháp, bảy
đệ tử này, không biết có bị ta dạy thành phế vật hay không.”
Diệp Lạc lẩm bẩm nói.
Không khỏi lắc đầu.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua sơn môn của Vô Đạo Tông.
Cảnh giới càng cao thâm, nhìn sơn môn sẽ càng cảm thấy bất phàm, loại đạo
vận trời cho này, là thứ hắn ta không thể hiểu thấu đáo.
So sánh ra, Thái Nhất Kiếm Tông của hắn ta kém hơn nhiều.
Nghĩ vậy, Diệp Lạc đè ép rất nhiều ý nghĩ xuống, cất bước đi lên tông môn.
Một đường đi tới quảng trường đại điện.
Đi tới trước quảng trường đại điện, hắn ta hơi dừng bước lại.
Nhìn nơi mình từng ngộ đạo, mãi mà không thể hoàn hồn.
Nhớ ngày đó, hắn ta chỉ là một phàm nhân yếu kém, bắt đầu ngộ đạo từ nơi này,
không thể vãn hồi, nghịch thế quật khởi.
Nơi này tràn ngập hồi ức của hắn ta…
Diệp Lạc hơi cảm khái.
Đúng lúc này, một giọng nói thanh thúy truyền từ bên kia quảng trường đại điện
tới.
“Đại sư huynh?”
Nghe thấy giọng nói, Diệp Lạc hoàn hồn, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Đạm Đài Lạc Tuyết đi từ một chỗ khác của quảng trường đại điện tới.
Sư muội này.
Trái lại bộ dạng rất xinh đẹp.
Trong lòng Diệp Lạc cảm thấy hơi kinh diễm, mặt ngoài vẫn là bộ dạng kiêu
ngạo.
“Sư muội?”
Diệp Lạc nhẹ giọng mở miệng.
“Đại sư huynh! Là ta, đây là lần đầu tiên huynh ta gặp mặt đúng không.”
Đạm Đài Lạc Tuyết đi tới trước mặt Diệp Lạc, cười khẽ nói.
“Ừm, lần đầu tiên gặp mặt, nhưng mà sư muội, sao muội nhận ra ta? Chẳng lẽ
sư muội từng thấy bức họa về sư huynh ta?”
Diệp Lạc nghi ngờ hỏi một câu.
“Không có, ừm… Xem như một chút thủ đoạn nhỏ của sư muội đi.”
Đạm Đài Lạc Tuyết lắc đầu nói.
Nàng vẫn luôn quan sát “Thiên Địa Kỳ Bàn”, Diệp Lạc tới gần, đương nhiên
nàng cũng chú ý tới.
Hơn nữa nhận được tin trước tiên.
‘Diệp Lạc, Cận Đạo Chi Thể, thiên tư hơn người, Tuyệt Đại Thiên Kiêu.’
Đây là thông tin Thiên Địa Kỳ Bàn cho.
Lúc trước Đạm Đài Lạc Tuyết từng nghe tên mấy sư huynh của tông môn, hiện
giờ thấy Diệp Lạc tới, đương nhiên nhận ra Diệp Lạc.
“Muội mới nhập môn không lâu đúng không?”
Diệp Lạc mở miệng hỏi một câu.
“Đúng vậy, đại sư huynh, ta nhập môn chưa tới nửa tháng.”
Đạm Đài Lạc Tuyết thành thật trả lời.
Những lời này vừa nói ra.
Diệp Lạc lập tức hết nói nổi.
Vì sao bảy đệ tử của hắn ta ngộ lâu như vậy, đều không ngộ ra được gì.
Nhìn sư tôn xem, nhận một sư muội nhập môn chưa được mười lăm ngày, đã có
bản lĩnh như vậy.
Tuy Diệp Lạc nhìn ra thân thể sư muội này chỉ là cảnh giới phàm nhân, nhưng
hắn ta suy đoán sư muội này tuyệt đối không đơn giản như vậy, quanh người có
chút đạo vận vờn quanh đủ để chứng minh.
Hơn nữa, một chút đạo vận quanh người sư muội này, có cảm giác tương tự với
đạo vận của hắn ta.
Đều có loại hương vị Thiên Địa.
Sư muội này, không đơn giản.
Diệp Lạc thở dài trong lòng một tiếng, vẫn là sư tôn dạy đồ đệ tốt.
Dạy tất cả đồ đệ đều thành tài.
Hắn ta thì khác, dạy bảy, bảy người đều sắp thành phế vật.
“Sư muội, lần đầu tiên gặp mặt, tới đây, thứ đồ chơi này xem như là lễ gặp mặt,
đừng nên chê nó.”
Diệp Lạc chậm rãi mở miệng nói.
Hắn ta vươn tay lấy một pháp bảo thượng phẩm từ trong nhẫn trữ vật ra đưa cho
Đạm Đài Lạc Tuyết.
Đây là một chiếc lục lạc màu tím, có năng lực vây khốn tinh thần.
Đạm Đài Lạc Tuyết nhận lấy lục lạc, trong lòng thực sự có chút kinh hãi.
Nàng coi như biết rõ phẩm cấp của các bảo vật.
Phàm bảo, pháp bảo, linh bảo…
Đại sư huynh vừa tặng quà đã là một kiện pháp bảo thượng phẩm sao?
Ngang tàng như vậy?