“Kẻ nào…”
“Diệp Lạc sao? Tên tiểu tử này, lúc này quay về tông làm gì.”
Sở Duyên mở to hai mắt nhìn.
Nhưng nghĩ tới Diệp Lạc, tức giận yếu đi một chút.
May mà không phải Trương Hàn, nếu không thì lửa giận của Sở Duyên có thể
kéo đầy.
Rõ ràng là Trương Hàn và Diệp Lạc đều đâm sau lưng Sở Duyên, khiến Sở
Duyên giảm cảnh giới.
Nhng rõ ràng Sở Duyên chỉ nhớ mình Trương Hàn.
So với Diệp Lạc loại hắn không chú ý tới, Trương Hàn thuộc loại hoàn thành
đột phá trước mười giây hắn kiểm tra đo lường, thực sự quá khiến người ta hận.
Chỉ vì cảnh giới của Sở Duyên giảm, không thể đánh lại đồ đệ, nếu không sẽ
khiến Trương Hàn hiểu rõ, vì sao bông hoa lại đỏ như thế.
Phù…
Sở Duyên hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái tốt nhất, bày ra bộ dạng thản
nhiên hàng ngày.
Không thể tức giận, không thể tức giận.
Sở Duyên nói thầm trong lòng hai câu, đứng dậy đi tới trước cửa, chuẩn bị đi ra
ngoài.
Hắn chậm rãi mở cửa cung điện ra.
Khi đẩy cửa ra một khe hở, tiếng chim hót côn trùng kêu truyền tới.
Sở Duyên khẽ nhíu mày, có chút kinh ngạc.
Hắn phát hiện, hiệu quả cách âm trong cung điện của hắn càng ngày càng tốt.
Lúc trước còn có thể nghe thấy tiếng chim hót côn trùng kêu rất nhỏ, làm hại
hắn cho rằng, là Trương Hàn và Tô Càn Nguyên ăn sạch hết chim và côn trùng
gần đây.
Sau này mới phát hiện, là hiệu quả cách âm trong cung điện hắn thực sự quá tốt.
Hiện giờ cảm thấy hiệu quả cách âm càng tốt hơn.
Đóng cửa lại, vậy mà không nghe thấy được gì.
Cung điện này còn có thể tự động thăng cấp sao?
Sở Duyên xuất hiện ý nghĩ này, không suy nghĩ sâu xa, mà dời mắt nhìn bên
ngoài cung điện.
Lúc này, ở bên ngoài cung điện của hắn.
Diệp Lạc đang quỳ gối.
“Hả? Đứng dậy đi, sao tiểu tử con lại trở về.”
Sở Duyên xua tay, mở miệng nói.
“Sau khi đệ tử xuống núi, thì không bái kiến sư tôn lần nữa, bây giờ rảnh rỗi,
đương nhiên phải tới bái kiến sư tôn, đã lâu không gặp, cơ thể sư tôn còn an
khang?”
Diệp Lạc đứng dậy, cung kính nói.
“Đương nhiên cơ thể của vi sư an khang, trái lại con đó, vậy mà còn biết tới bái
kiến vi sư.”
Sở Duyên nghe lời Diệp Lạc nói, một chút tức giận đè ép trong lòng cũng tiêu
tán đi.
Vẫn là đệ tử này có lòng.
So với tên nào đó mặt ngoài thì thành thật, nhưng mỗi ngày ngầm đâm sau lưng
hắn, thì tốt hơn nhiều lắm.
“Đi thôi, đừng đứng ở đó, tiến vào lại nói.”
Sở Duyên đi vào trong cung điện một lần nữa.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc đứng trước điện sửng sốt một lát.
Sư tôn…
Sư tôn bảo hắn ta đi vào?
Tiến vào tẩm điện của sư tôn sao?
Hắn ta có tư cách đi vào à?
Không không không, lúc trước hắn ta không có tư cách tiến vào, thậm chí ngay
cả liếc trộm cũng không dám, nhưng bây giờ thì khác.
Sư tôn tự mình mời hắn ta đi vào!
Diệp Lạc không kìm nén nổi hưng phấn, đứng dậy đi vào trong.
Nâng chân tiến vào cung điện.
Lọt vào trong tầm mắt, không có pháp bảo lót đường như trong tưởng tượng,
linh bảo treo ở khắp nơi, cũng không có đạo vận khắp nơi, tuyệt không thể tả
như tưởng tượng.
Ở trong tầm mắt của Diệp Lạc, cung điện vô cùng trống rỗng.
Chỉ có một cái đệm hương bồ đặt ở trong điện, bên góc còn có một cái bàn, phía
trên đặt mấy cuốn sách, cùng với một cái kiếm không tính là phàm bảo.
Toàn bộ đều có vẻ mộc mạc tự nhiên.
Đừng nói là đạo vận, cho dù là một chút dao động pháp lực đều không biểu hiện
ra.
Đây là…
Tẩm điện của sư tôn?
Nơi này cũng quá, khụ khụ, quá keo kiệt.
Chẳng lẽ đây là trở lại nguyên trạng?
Trong lòng Diệp Lạc bắt đầu xuất hiện nhiều ý nghĩ.
Không phải chứ, trở lại nguyên trạng, cũng không tới mức khiến tẩm điện trống
rỗng như vậy.
Trừ phi…
Không hiểu sao Diệp Lạc sinh ra một ý nghĩ.
Trừ phi sư tôn thực sự cách phi thăng không xa, dự định trước khi phi thăng xử
lý xong mọi chuyện, cho nên mới thu dọn đồ đạc trong tẩm điện.
Ý nghĩ này…
Diệp Lạc cẩn thận nhìn thoáng qua sư tôn.
Sư tôn thực sự giống như lời lão nhị nói, biến thành cảnh giới Luyện Khí…
E rằng sư tôn sắp phi thăng.
Vậy thì mọi chuyện đã có lời giải.
“Sư tôn…”
Nghĩ tới sư tôn sắp phi thăng, Diệp Lạc có chút ngạc nhiên vui mừng lại có chút
mất mát, không biết nên nói thế nào.
“Làm sao vậy?”
Sở Duyên nghi ngờ hỏi một câu.
“Không… Không có chuyện gì.”
Diệp Lạc lắc đầu nói.
“Không có chuyện gì sao? Không phải con thực sự chỉ tới bái kiến sư tôn đúng
không? Thực sự không có chuyện gì à?”
Sở Duyên trợn tròn mắt.
Không có chuyện gì, tới bái kiến hắn, lãng phí thời gian hắn đột phá, đây không
phải là rất rảnh rỗi sao…
Trong cung điện.
Nghe lời sư tôn nói.
Diệp Lạc chần chừ một lát.
Hắn ta tới gặp sư tôn, đúng là có việc.
Đó chính là thỉnh giáo sư tôn một chút, rốt cuộc là dạy đồ đệ kiểu gì, hay là nói,
làm thế nào mới khiến đồ đệ thành tài.