Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 212

Hắn ta nghĩ một lát, lựa chọn từ ngữ để mở miệng.

“Sư tôn, lần này đệ tử tới, đương nhiên bái kiến sư tôn là chính.”

“Nhưng mà, vẫn có chuyện nhỏ muốn thỉnh giáo sư tôn một chút.”

Diệp Lạc chậm rãi nói.

“Việc nhỏ sao? Nói đi.”

Sở Duyên bày ra bộ dạng thản nhiên.

Đệ tử này, rõ ràng là có việc mới trở về.

Vậy mà nói không có chuyện gì về bái kiến hắn.

“Sư tôn… Đệ tử muốn thỉnh giáo sư tôn một chút, nên dạy đồ đệ thế nào.”

Diệp Lạc mở miệng nói.

Những lời này vừa nói ra.

Sở Duyên sững sờ.

Thứ… Thứ đồ chơi gì thế này.

Ngươi là tới hỏi ta, nên dạy đồ đệ thế nào sao?

Chuyện này, nếu ta có thể biết rõ, vậy ta đã dạy ra được đệ tử phế vật.

Bản thân ta đều không làm được, ngươi còn nhờ ta dạy.

Nhưng mà nói đi nói lại, Diệp Lạc này, không phải là nhận đồ đệ, không biết

nên dạy như thế nào, cho nên mới tới thỉnh giáo hắn đấy chứ.

“Lạc Nhi, con nhận đồ đệ rồi hả?”

Sở Duyên dò hỏi.

“Đúng vậy, sư tôn, đệ tử nhận bảy đồ đệ, chẳng qua không biết ngộ tính của bảy

đệ tử này quá kém, hay là đệ tử không biết dạy dỗ, bảy đồ đệ này đều không

ngộ ra được đạo gì, cảm thấy sắp thành phế vật.”

Diệp Lạc hơi bất đắc dĩ nói.

“Con nói, con sắp dạy bảy đồ đệ thành phế vật sao?”

Sở Duyên kinh hãi, vội vàng mở miệng hỏi.

“Dạ… Sư tôn, đệ tử vô năng, bảy đệ tử kia ngộ kiểu gì cũng không thể ngộ ra,

đúng là sắp thành phế vật.”

Diệp Lạc hổ thẹn nói.

Nghe thấy những lời này thiếu chút nữa Sở Duyên gọi Diệp Lạc thật trâu bò.

Hắn dạy bốn đệ tử, dạy ba người thành tài!

Khiến hắn mất đi ba đại cảnh giới!

Diệp Lạc này vậy mà trực tiếp dạy bảy đồ đệ thành phế vật.

Ngoại trừ trâu, còn có thể nói gì.

Nếu biết Diệp Lạc dạy đồ đệ kiểu gì, hắn lại nhìn trái bầu vẽ cái gáo, có phải có

thể dạy đệ tử càng phế vật hơn không?

Đôi mắt Sở Duyên sáng lên.

“Lạc Nhi, con nói cho vi sư nghe xem, con dạy đồ đệ kiểu gì.”

Vẻ mặt Sở Duyên “ôn hòa” cười hỏi.

“Dạy thế nào sao? Sư tôn, lúc trước người dạy con thế nào, con dạy đồ đệ y như

vậy, nhưng đám đồ đệ này học mãi không xong.”

Diệp Lạc lắc đầu nói.

“Ngoại trừ những chuyện này, thì không còn gì khác nữa à?”

Sở Duyên nhíu mày, lại hỏi một câu.

“Dạ, sư tôn, con dựa theo phương thức của người lúc trước dạy bọn họ.”

Diệp Lạc gật đầu nói.

“Vậy thiên phú của bảy đệ tử này thế nào?”

Diệp Lạc nhíu mày cảm thấy khó hiểu.

“Đều là người có thiên phú Thiên Linh Căn cường đại!”

Diệp Lạc đáp.

Nhận được mấy tin này, Sở Duyên im lặng.

Diệp Lạc là dựa theo phương thức dạy đồ đệ của hắn đi dạy người khác, nhưng

mà Diệp Lạc lại thành công dạy thành phế vật.

Đây là vì nguyên nhân thiên phú.

Diệp Lạc ở mặt ngoài là phế vật, ngầm là Cận Đạo Chi Thể, thiên phú này dựa

theo hệ thống nói, là rất cường đại.

Mà theo lời Diệp Lạc, bảy đệ tử kia chỉ có Thiên Linh Căn.

Nói cách khác, phương pháp hắn nhận đệ tử thiên tài dạy thành phế vật, là hoàn

toàn khả thi.

Đạm Đài Lạc Tuyết cũng là Thiên Linh Căn, hắn cũng chỉ lừa gạt cho qua.

Có Diệp Lạc thực nghiệm trước.

Chẳng lẽ Đạm Đài Lạc Tuyết còn có thể thành tài được sao?

Quả nhiên, nhận phế vật không thể thực hiện được, phế vật đã sớm bị phế,

không có không gian hạn cuối, chỉ có không gian bay lên.

Đệ tử thiên tài thì khác, chỉ có hạn cuối, không có bay lên.

Nghĩ vậy, trong lòng Sở Duyên hoàn toàn buông lỏng thấp thỏm.

Nếu lần này Đạm Đài Lạc Tuyết còn có thể thành tài, vậy hắn không cần dạy đồ

đệ thành phế vật, thành thật tìm cái ghế, ăn sạch hết những con cờ hắn nợ lúc

trước cho xong.

Nhưng mà, nếu như đã ổn định.

Có nên suy nghĩ tới việc lại nhận một đệ tử thiên tài hay không?

Như vậy khi kiểm tra đo lường, có thể thêm hai tiểu cảnh giới.

Trong lòng Sở Duyên cân nhắc, mặt ngoài vẫn thản nhiên.

“Lạc Nhi, loại chuyện dạy bảo này, mỗi người có cách dạy khác nhau, vi sư dạy

con, có khả năng thích hợp với con, nhưng không thích hợp với người khác, con

sử dụng cách này dạy người khác, chỉ có tác dụng ngược lại, con hiểu không?”

Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.

Đối với đệ tử này, hắn vẫn rất ưa thích.

Hắn muốn dạy đệ tử thành phế vật thì kệ hắn, không thể để Diệp Lạc cũng theo

hắn, đi dạy đệ tử thành phế vật.

“Sư tôn, đệ tử đã hiểu.”

Diệp Lạc có vẻ đăm chiêu, gật đầu nói.

“Con hiểu thì hiểu, lần sau đừng nói những lời như “đệ tử đã hiểu” với sư tôn,

hiểu chưa?”

Sở Duyên vội vàng xua tay, nghe thấy câu này, hắn có chút kinh hồn táng đảm

theo bản năng, không biết là vì sao.

Diệp Lạc ở một bên nghe thấy thế, tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng không dám hỏi

nhiều, chỉ có thể gật đầu trả lời đã rõ.

Lập tức, thầy trò bắt đầu tán gẫu những chuyện vụn vặt.



Cùng lúc đó.

Trong khu vực Vân Châu, trên sông Ngân Thiên.

Trương Hàn dẫn theo Ngao Ngự và Quy thừa tướng tới đây, gặp mặt Long

Quân.

Phương thức thông báo với Long Quân.

Trương Hàn chọn phương thức đơn giản nhất, lấy chút máu của vị long tử này,

cho máu vào trong nước sông Ngân Thiên.

Long Quân chắc chắn cảm nhận được, sau đó đi ra.
Bình Luận (0)
Comment