Cái gì mà Mị Độc Trận, động tới dục vọng của lão ta…
Còn có cái gì mà Thuần Long Trận, Khốn Long Trận, Phược Long Trận…
Khiến Ngao Dạ đau cả đầu.
Hơn nữa, lão ta căn bản không gặp được Trương Hàn, Trương Hàn lại có thể vô
hạn tấn công lão ta.
Nói cách khác, cho dù thế nào, Trương Hàn đều ở thế bất bại, thua chỉ có lão ta.
Quan trọng nhất là, chỉ là đệ tử của tông môn ẩn thế mà lão ta không đánh lại,
càng đừng nói tới tông chủ của tông môn ẩn thế.
May mà lão ta còn chưa có ý nghĩ đi tìm Sở Duyên đánh một trận, nhìn xem ai
mạnh hơn, loại bỏ tin đồn nhảm.
Mà lúc này…
Ngay cả đệ tử của người ta cũng không đánh lại được, tìm sư tôn người ta đánh
sao?
Đây không phải là muốn chết à.
Trong lúc này, trong lòng Ngao Dạ không ngừng kiêng kỵ Sở Duyên hơn, hay là
nói đã không phải kiêng kỵ, mà là sợ hãi.
Bên kia Trương Hàn không nghĩ nhiều.
Nhìn bộ dạng của Ngao Dạ, trên mặt lộ ra biểu cảm nho nhã ấm áp.
Giống như hiểu rõ ý nghĩ của Ngao Dạ.
“Sao thế, vừa rồi nghe Long Quân nói chuyện, giống như là có hiểu lầm gì đó
với tông môn ẩn thế Đông Châu, bây giờ hẳn là không hiểu lầm nữa đúng
không?”
Trương Hàn cười khẽ nói.
“Hả? Bổn tọa có hiểu lầm với tông môn ẩn thế khi nào? Nào nào nào, đạo hữu,
ngươi nói một chút xem, có phải có người nói linh tinh gì đó hay không? Ngươi
nói ra, ta chắc chắn nghiêm trị không tha, có phải con đúng không? Ngao Ngự!”
Long Quân Ngao Dạ cau mày, thản nhiên nói.
Ngao Ngự ngoan ngoãn đứng một bên: “?”
Con nói chuyện khi nào chứ?
Nhưng Trương Hàn và Ngao Dạ, đều không có chút tâm tư để ý tới Ngao Ngự
mặt sắp không còn chút máu.
“Một khi đã như vậy, vậy Long Quân, làm quen một lần nữa, tại hạ là nhị đệ tử
Trương Hàn của sư tôn, Vô Đạo Tông Đông Châu.”
Trương Hàn thản nhiên nói.
“Sông Ngân Thiên Vân Châu, Long Quân Ngao Dạ của yêu tộc, bái kiến
Trương đạo hữu.”
Ngao Dạ rất tự nhiên coi Trương Hàn là cùng cấp đối đãi.
“Chuyện này… Long Quân, cho dù thế nào, ngươi cũng coi như là người cùng
lứa với sư tôn ta đúng không? Xưng hô là đạo hữu không được tốt lắm đâu?”
Trương Hàn lắc đầu nói.
“Chỉ sợ tôn sư không phải người bổn tọa có thể so sánh, huống hồ đạo hữu còn
trẻ tuổi, bản lĩnh cao siêu, ngươi ta cùng cấp, không có gì không được.”
Ngao Dạ quả quyết nói.
“Một khi đã như vậy, vậy được rồi, Long Quân.”
Trương Hàn nghe thấy thế, chỉ có thể gật đầu.
“Gọi ta là Ngao đạo hữu thôi, đúng rồi, Trương đạo hữu, còn không biết ngươi
tới nơi này tìm bổn tọa có chuyện gì?”
Trên gương mặt tràn ngập uy nghiêm của Ngao Dạ xuất hiện nụ cười.
Những lời này vang lên, lúc này Trương Hàn còn đang xoắn xuýt vấn đề xưng
hô mới nghĩ ra.
Hắn ta tới nơi này, là muốn thông qua căn nguyên giải quyết chuyện chiến đấu
giữa hai tộc nhân yêu ở giới Tu Tiên.
Đánh với Ngao Dạ một trận, cảm thấy mình rất mạnh, thiếu chút nữa quên mất
chuyện này.
“Long Quân, lần này ta tới, là vì giải quyết chuyện náo động ở Vân Châu.”
“Tu tiên giả chiến loạn với yêu tộc Vân Châu, tuy là tu tiên giả gây sự trước,
nhưng chuyện này nói đến cùng, là có liên quan tới sư tôn ta.”
“Cho nên ta muốn hòa giải, Long Quân ngươi cảm thấy thế nào? Dù sao hai bên
cứ đánh tiếp như vậy, đối với người nào cũng là tổn thất rất lớn.”
Trương Hàn chậm rãi mở miệng nói.
“Hòa giải sao? Nói hay nói hay lắm, trở về ta sẽ bảo đám nhóc con của yêu tộc
rút về.”
Ngao Dạ trực tiếp đồng ý.
Nghe thấy những lời này, Trương Hàn cũng sững sờ.
Đơn giản như vậy đã giải quyết xong sao?
“Long Quân, chẳng lẽ ngươi không muốn nói thêm gì sao?”
Trương Hàn hỏi một câu.
“Nói thêm cái gì? Trương đạo hữu, chuyện này là chuyện lúc trước bên nhân tộc
Vân Châu chọn, nhưng không thể phủ nhận, là vì bổn tọa phẫn nộ những lời
đồn nhảm, mới như vậy, trước đây có khả năng bổn tọa sẽ liều chết cũng không
tiếp nhận những lời đồn nhảm này là sự thật, mà lúc này bổn tọa nhận, đó là sự
thực.”
Ngao Dạ bất đắc dĩ nói.
Lão ta gặp mặt Sở Duyên, chỉ là chuyện một đêm.
Trong vô hình bị Sở Duyên mang đi chí bảo mà thôi, xem như bị thất thế.
Hai bên không hề động tay động chân.
Lão ta tâm cao khí ngạo, sao có thể cảm thấy Sở Duyên có thể đánh thắng được
lão ta.
Mà lúc này…
Thôi đi, ngay cả đồ đệ của người ta cũng không đánh lại.
Chậc chậc.
Chẳng trách lão ta không nhìn thấu được Sở Duyên, cho dù nhìn kiểu gì cũng là
cảnh giới Luyện Khí.
Bây giờ xem ra, trái lại đã giải thích được, rõ ràng là hai bên chênh lệch quá
lớn.
Ngao Dạ cảm khái trong lòng.
Bỗng nhiên Ngao Ngự ở bên cạnh vươn đầu tới, mở miệng hỏi.
“Cha, chuyện đó là thật sao?”
Ngao Ngự hỏi.
“Ừm, là thật.”
Ngao Dạ gật đầu, không có gì không thể thừa nhận, lão ta không đánh lại được
Sở Duyên, có lẽ ngay cả bóng lưng người ta đều không nhìn tới.
“Rồng thực sự kêu hú hú sao? Nhưng mà con không kêu ra được âm thanh như
vậy.”
Ngao Ngự vô cùng tò mò hỏi.
Bùm… Ngao Dạ giống như bị sét đánh trúng, toàn thân cứng ngắc.