Ông đây đang nói với con chuyện không thể đánh lại tông chủ của tông môn ẩn
thế.
Con lại nói với ông đây, có phải rồng kêu hú hú hay không?
“Con muốn biết, làm thế nào mới có thể kêu hú hú sao?”
Ngao Dạ mỉm cười nhìn chằm chằm long tử của lão ta.
“Không… Không muốn.”
Bỗng nhiên Ngao Ngự cảm thấy không đúng lắm.
Hắn ta xoay người muốn rời đi.
“Đừng nóng vội, để bổn tọa tới giúp con, con sẽ biết nên kêu như thế nào.”
“Đừng mà! Cha! Cha đừng tới đây… Hú hú!”
Một tia lưu quang bay vào trong nước.
Một cước của Ngao Dạ đá con trai mình vào trong sông Ngân Thiên, xoay
người cười với Trương Hàn, sau đó nhảy vào trong sông theo.
Cơn tức không đánh lại Trương Hàn, nhất định phải để Ngao Ngự chịu.
“Chuyện này…”
Trương Hàn nhìn hai người biến mất ở trước mặt, không biết nên nói gì.
Trái lại Quy thừa tướng cung kính đi tới trước mặt Trương Hàn.
“Đại nhân! Có khả năng tạm thời Long Quân không rảnh trở về, không bằng đại
nhân theo ta xuống long phủ nhìn xem, đợi lát nữa Long Quân cũng sẽ phải tới
tìm đại nhân, tránh tốn thời gian.”
Quy thừa tướng mở miệng nói.
“Long phủ sao? Được, đi xem đi.”
Trương Hàn vui vẻ đồng ý.
Đời này hắn ta chưa từng thấy chỗ rồng ở.
“Đại nhân, mời ngài đi theo ta.”
Quy thừa tướng thấy thế, vội vàng dẫn đường, dẫn Trương Hàn đi tới long phủ
dưới sông.
Trương Hàn đi theo sau Quy thừa tướng, tiến vào trong sông Ngân Thiên.
Đối với Trương Hàn mà nói, nước sông không có bất cứ quấy nhiễu gì, một trận
pháp dùng ra, dễ dàng che chắn nước sông, phòng ngừa xiêm y bị xối.
Một người một rùa, nhanh chóng đi tới long phủ dưới sông…
…
Sông Ngân Thiên, trong long phủ.
Trương Hàn và Long Quân Ngao Dạ đang nói chuyện với nhau.
Hai bọn họ.
Một người đọc đủ thứ sách, lý luận tri thức vô cùng phong phú.
Một người sống lâu, kiến thức rất nhiều, kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Hai người bác học, đương nhiên là có nhiều đề tài.
Từ hai châu Vân Đông tới bát quái về giới Tu Tiên, cho tới thời Thượng Cổ.
Ừm, đương nhiên rồi.
Rốt cuộc là Ngao Dạ sống bao lâu, thông minh lanh lợi thật, nói chuyện với
Trương Hàn, thường dùng đề tài để Trương Hàn nói ra một số tin tức về Vô Đạo
Tông.
Dù sao Trương Hàn vẫn là người trẻ tuổi, không chú ý tới mục đích của Ngao
Dạ.
Chẳng qua Ngao Dạ dò hỏi, càng nghe càng kinh hồn táng đảm.
Cái quỷ gì thế.
Hóa ra tông môn ẩn thế truyền thừa 300 vạn năm là thật?
Những người trong Vô Đạo Tông đều đã phi thăng?
Tông chủ kia lại càng nửa bước bước vào phi thăng?
Biết được tin tức này, trong lòng Ngao Dạ hít vào một hơi khí lạnh.
Đối với tính chân thực của mấy tin tức này, không có bất cứ hoài nghi nào.
Mấy tin tức này đều là lão ta trong lúc vô tình moi được từ cuộc hội thoại.
Càng biết nhiều tin tức của tông môn ẩn thế, thì càng thấy sợ hãi.
Ngao Dạ vừa bắt chuyện với Trương Hàn, vừa như đi vào cõi thần tiên, đang tự
hỏi 300 vạn năm trước yêu tộc như thế nào.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài cung điện chỗ hai người nói chuyện với nhau.
Ngao Ngự tội nghiệp đứng đó.
Dưới “khiêm tốn thỉnh giáo” của hắn ta, Ngao Dạ dạy hắn ta nên kêu hú hú như
thế nào.
Còn cấp cho khen thưởng, bắt hắn ta đứng ở chỗ này một năm, không được rời
đi.
“Phải ít miệng thôi, haizz, một năm đấy, suốt cả một năm…”
Ngao Ngự thở dài một hơi.
Sau khi thở dài một hơi.
Bỗng nhiên hắn ta nghĩ tới gì đó.
Lấy một khối Lưu Ảnh Thạch từ trong nhẫn trữ vật ra.
Phía trên khối Lưu Ảnh Thạch này là trận chiến giữa Trương Hàn và cha Long
Quân Ngao Dạ, còn có một đoạn lời nói Long Quân thừa nhận sự thực.
Hắn ta vốn cho rằng mình sẽ phải chết không thể nghi ngờ, cho nên cầm một
khối Lưu Ảnh Thạch lén lưu niệm.
Dự định đến lúc đó mà bị giết, có thể có manh mối, có người trợ giúp hắn ta.
Kết quả không ngờ tới, manh mối không lưu lại, trái lại lưu niệm một trận đại
chiến.
“Hừ hừ, cho dù thế nào, cha thừa nhận chuyện đó là được, vậy mà phạt ta, sao
ta có thể chịu được chuyện này?”
Đôi mắt Ngao Ngự khẽ đảo, có một ý nghĩ.
Gọi một binh tôm tới.
“Cửu thập thất công tử, có chuyện gì không ạ?”
Binh tôm cung kính hỏi.
“Cầm Lưu Ảnh Thạch này đi đưa cho đại ca ta nhìn xem!”
Ngao Ngự luôn miệng nói.
Hắn ta muốn cha Long Quân nhà mình, hình tượng sụp đổ trong lòng các huynh
đệ bọn họ!
“Dạ, cửu thập thất công tử, thuộc hạ đi ngay, là đưa cho đại công tử đúng
không?”
Binh tôm nhận lấy Lưu Ảnh Thạch, dò hỏi.
“Đúng vậy!”
Ngao Ngự gật đầu.
Binh tôm lĩnh mệnh, cầm Lưu Ảnh Thạch ngoan ngoãn lui xuống, chuẩn bị đi
tới chỗ đại công tử.
Ngao Ngự nhìn binh tôm rời đi, nhìn Ngao Dạ đang bắt chuyện với Trương Hàn
trong cung điện, hừ một tiếng, tâm trạng vô cùng vui sướng.
…
Bên kia, binh tôm tay nâng Lưu Ảnh Thạch, đi tới chỗ đại công tử.
Binh tôm như thế này, sức chiến đấu có khả năng không được tốt, nhưng tốc độ
vô cùng nhanh.
Rất nhanh, binh tôm này tiến vào một tòa cung điện